Ngoài thành Định Bình, trong lều chính của quân hậu vệ, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Cậu thương binh Thủy Thời đưa về đã được Tôn tiên sinh châm cứu, cậu ta dạo một vòng quỷ môn quan, cơ thể tổn thất nặng nề, giờ vẫn hôn mê.
Quân chủ lực bị bao vây, tình hình cấp bách, Tưởng Chiêu ngồi dài mặt trên ghế chủ tọa, không ngừng an bài cách cứu viện.
Tuy nhiên dù tài cao đến mấy thì y cũng không có nhiều binh tướng để điều đi.
Lính trong tay y chủ yếu là tân binh mới tuyển, hiện chỉ được ở hậu cần lo chuyện tiếp tế.
Mỗi người trong lều đều có nhiệm vụ riêng, Thủy Thời cũng tự giác ra ngoài, được mời đến nghỉ ngơi trong một lều trống.
Thậm chí vợ chồng họ không thể rời đi, vệ binh nói rằng Hậu Tướng quân muốn chiêu đãi hai người nên cứ đứng trơ trơ ngoài cửa.
Phù Ly mất kiên nhẫn, định xông thẳng ra thì bị Thủy Thời ngăn lại.
Nhìn chung họ vẫn không nên xung đột với quân đội, gốc gác họ không rõ ràng, chẳng trách Hậu Tướng quân thoạt trông ôn hòa ấy lại không giấu nổi ánh mắt đề phòng.
Vì vậy mấy ngày kế tiếp hai người ngoan ngoãn sinh sống ở quân doanh, quan sát sự thay đổi của quân đội mà mỗi lúc một thêm lo lắng.
Giữa chừng Tôn tiên sinh dẫn theo Thừa An đến thăm họ, Tôn tiên sinh khá bận bịu, nhưng Thừa An được tiến cử làm quan trưng thu lương thực, hiện tại đã hoàn thành công việc nên hay rảnh rỗi đến trò chuyện với Thủy Thời.
Mãi đến khi mọi người lần lượt đến chỗ Hậu Tướng quân bảo lãnh cho Thủy Thời, hai người bọn cậu mới được tự do, chẳng qua vẫn được "mời" trú lại quân đội như cũ.
Phù Ly thường xuyên lẳng lặng nhảy ra ngoài trại lính thăm dò, Thủy Thời cũng tranh thủ mò mẫm một lượt toàn bộ vũ khí.
Phải nói là rất sơ sài.
Chúng gồm cung tên, khiên, giáo, khá lắm thì có thang dây để tấn công thành và bạch tật lê để phòng thủ.
Mấy ngày này thành Định Bình không ngừng phái quân đến Bình Châu qua các tuyến đường khác nhau, thậm chí âm thầm phục kích, song chẳng những không thể đột phá vòng vây của tộc Man mà còn hao binh tổn tướng.
Thủy Thời nhìn những binh sĩ đứt tay đứt chân bị kéo về, thấy rõ sự tàn nhẫn của quân địch.
Mãi tới hôm qua, Phù Ly bình tĩnh rời doanh giữa đêm, lúc trở lại kéo theo một tên lính tộc Man tròng giáp mây kín người.
Phù Ly phải dùng bộ vuốt sắc bén đâm xuyên áo giáp thì mới tiêu diệt được tên binh sĩ giáp mây.
Thủy Thời can đảm tiến lên xem, sau đó cho rằng gã bình thường hơn hẳn đám "người dây mây" trong khe núi, bởi gã chỉ đơn giản là mặc giáp vào mà thôi.
Thủy Thời nghĩ không thể giấu chuyện này, thứ nhất là do không có chỗ nào giấu xác trong doanh trại, thứ hai là nghe Thừa An kể, đại quân không thể đột phá phòng tuyến chủ yếu là vì không giải quyết được giáp mây của tộc Man.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ này rất dị, đao chém không đứt, lửa đốt không tàn.
Cuối cùng cậu quyết định giao cho Tôn tiên sinh xử lí.
Theo quan sát của cậu thì địa vị của tiên sinh trong quân doanh rất cao, rất được Hậu Tướng quân tín nhiệm.
Thủy Thời cũng tin hắn sẽ lo liệu tốt.
Đối diện với ván cờ nhân tâm lắt léo, hiển nhiên một đứa nhóc từng sống nội tâm và khiếm khuyết như cậu sẽ không am hiểu.
Là một thầy quân y, Tôn Lục Khiêm không chỉ hướng dẫn quân y chữa trị vết thương mà còn hỗ trợ nghiên cứu cách phá bỏ vũ khí của Tộc Man.
Vấn đề ở chỗ thứ các tướng sĩ liều chết mang về chỉ là những mảnh vỡ lẻ tẻ của bộ giáp mây.
Bình thường quân họ phải chôn thây gần như toàn bộ tiểu đội thì mới tiêu diệt được một người quân Man.
Mà điều kiện tiên quyết để giết địch của họ là phải liều mạng phá vỡ bộ giáp mây quái đản này.
Do đó, đến giờ, chưa từng có bộ giáp mây hoàn chỉnh nào được cung cấp cho công việc nghiên cứu.
Mọi việc vẫn không tiến triển, cho tới khi Tôn Lục Khiêm được Thủy ca nhi gọi vào lều.
Nhìn "lính giáp mây" chỉ tổn hại một vết nhỏ trên ngực, Tôn Lục Khiêm nhất thời á khẩu, chỉ thở dài một hơi khe khẽ.
Một số người sinh ra đã được định sẵn không thể đứng ngoài thời cuộc, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị kéo vào cuộc hỗn loạn mà thôi.
Vết tích trước ngực cái xác là thứ mà con người hiện nay không thể làm ra được, không có bất cứ vũ khí nào trong quân có thể dễ dàng phá vỡ giáp dây mây đã ngâm qua một loại thuốc bí ẩn không tên.
Tôn Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn người đàn ông có dáng ngồi đường bệ trong lều, hỏi, "Giết ở đâu vậy?"
Phù Ly không đội mũ rộng vành, mái tóc được Thủy Thời tết gọn và vắt ra sau tai, để lộ khuôn mặt anh tuấn và hoang dã.
Cặp mắt vàng kim sâu thẳm của hắn quan sát cái kẻ cả đời vùi mình trong mùi thuốc đối diện.
Đây là lần đầu hắn nói chuyện với người ngoài, "Đồn gác, cạnh thành Bình Châu."
Thật ra Tôn Lục Khiêm đang đặt câu hỏi cho Thủy Thời.
Hắn chưa từng nghe Phù Ly mở miệng, thêm vào đấy hắn ta cũng nhớ tình tiết "câm điếc" trong lời Thủy ca nhi ngày đó, bất kể thực hư, hắn cũng không tin đối phương sẽ để ý tới mình.
Nào ngờ người ta trả lời thật! Tuy giọng rất trầm nhưng phát âm rất chuẩn.
Thủy Thời quay đầu nhìn Phù Ly, lại thấy Tôn Lục Khiêm kích động tiến lên, "Cậu! Anh hùng đến Bình Châu được không? Ý tôi là liệu có thể nhờ cậu đến thành Tuyên không?"
Thủy Thời lập tức hiểu ý Tôn tiên sinh.
Nhưng quá nguy hiểm.
Thành Tuyên chính là nơi Tướng quân Triệu Hưng bị quân Man thiết lập vòng vây tầng tầng lớp lớp.
Cậu toan đỡ lời thì Phù Ly đã đứng dậy, đến trước mặt cậu rồi ra dấu vỗ về cậu.
Đoạn, hắn cúi đầu nhìn Tôn Lục Khiêm, cặp mắt vàng uy nghiêm và khí thế thì mạnh mẽ.
Tôn Lục Khiêm dấy lên lòng sợ hãi nhưng vẫn nghiến răng ngẩng đầu, cố chấp đối mặt với Phù Ly.
Dưới uy hiếp của bậc vương giả bẩm sinh, mồ hôi hắn ta túa ra như tắm.
Chính nhờ thái độ không chùn bước của Tôn Lục Khiêm, Phù Ly nhìn "con người" đối diện bằng đôi con ngươi dựng thẳng, chỉ nói một từ.
"Được."
Tôn Lục Khiêm thở phào nhẹ nhõm, lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống ghế với bộ dạng nhếch nhác.
Một lúc sau hắn ta đứng dậy chắp tay với Phù Ly rồi ra khỏi lều.
Thủy Thời chứng kiến cảnh giằng co trong lặng lẽ giữa hai người.
Cậu hiểu Phù Ly đã có quyết định của mình, hắn và quân đội loài người vừa đạt một thỏa thuận tương đối quan trọng ngay khoảnh khắc tiếng "được" thốt lên.
Lại đợi thêm lúc nữa, một binh sĩ tiến vào kéo thi thể lính giáp mây đi, Hậu Tướng quân Tưởng Chiêu theo sát phía sau.
Cũng giống Tôn Lục Khiêm, y vừa vào cửa đã vái chào Phù Ly và Thủy Thời.
Y không còn khuôn mặt tươi cười của lần đầu gặp mặt, miệng y đầy vết bỏng rộp, thái độ nôn nóng.
Một mưu sĩ có tài trí đến đâu cũng không thắng nổi sức mạnh phi nhân loại.
Số lượng binh lính triều đình có thể điều động có hạn, chi viện của các phiên vương xuất phát từ nơi xa, mà dù có tới châu Định đi chăng nữa thì cũng không thể phá hủy giáp trụ và trận pháp của tộc Man, chỉ tổ tốn thêm mạng người.
Tướng quân Triệu Hưng xuất thân quyền quý, nói về tài dụng binh thì trong triều không ai qua mặt được gã ta.
Bên cạnh đó, nhờ sự dũng mãnh và những kiến thức học thuật bị thất truyền, gã ta vất vả lắm mới ngăn cản được đợt tấn công của quân Man nhưng rồi lại bị vây hãm ở thành Tuyên.
Tính đến thời điểm hiện tại, trên lý thuyết thành Tuyên đã sớm cạn kiệt lương thực, không biết quân dân đang phải rơi vào tình cảnh khó khăn thế nào.
Ngoài trời tối thui, lều phụ thắp nến.
Hậu Tướng quân vội vàng đến, sau đó lại gấp rút rời đi phân phối lương thực ngay trong đêm.
Đã mấy bữa nay y không chợp mắt, y ngửa mặt lên trời thở dài, hai mắt vằn đỏ.
Giữa gió khuya rét mướt, y ngó vầng trăng cô độc đứng trơ trọi giữa đêm đen.
Bốn bề