Sau khi Đào Thuận và Võ Ngọc đến nhà hàng ăn và quay về thì trời cũng đã tối mà ngày mai thì Cô không phải đi học nên sẽ theo anh đến công ty rồi làm ''thư ký'' bên cạnh anh.
Thật ra từ lúc hai người ký giấy đăng ký kết hôn anh liền không cho Cô làm bất cứ việc gì cả chỉ cần ngày ngày bên cạnh anh cho anh ngắm nhìn Cô là được.
Võ Ngọc ban đầu khá khó chịu mà không đồng ý muốn tự mình làm việc không cần phải nhờ vả anh, nhưng sau này vì anh quá cương quyết mà Cô phải nhượng bộ rồi hứa sẽ theo anh đến công ty làm việc mà không làm việc ở công ty khác.
Cứ như vậy thời gian trôi qua gần hai tháng thì một hôm Võ Ngọc cảm thấy trong người có chút khó chịu ban đầu chỉ nghĩ có lẽ do Cô ăn uống không tốt mà bị.
Sáng hôm đó
- '' oẹ.. oẹ.. oẹ..'' Võ Ngọc đang ngồi ăn cùng với anh như mọi khi thì ngửi được mùi cá tanh mà bụm miệng chạy một mạch vào nhà vệ sinh ói.
Đào Thuận nhìn thấy biểu hiện của Vợ như vậy cũng vô cùng lo lắng mà đi theo Cô
- '' Vợ à em không sau chứ có cần anh dẫn em đi khám không.'' Anh vừa nói vừa bước đến cạnh Võ Ngọc vỗ vỗ lưng cho Cô.
Sắc mặt Võ Ngọc hiện tại vô cùng khó coi trắng bệch xanh xao
- '' Không cần đâu chắc gần đây do em ăn uống khó tiêu nên mới như vậy.'' Cô nói rồi cũng rửa mặt đi ra ngoài.
- '' Vậy hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi anh đến công ty một mình, lát anh gọi Mẹ qua đây với em được chứ'' Đào Thuận nói rồi cũng đở Võ Ngọc ra ngoài khi đi ngang bàn ăn Cô ngửi được mùi cá mà cứ ụa lên ụa xuống khó chịu.
Đào Thuận giúp Võ Ngọc trở về phòng nghỉ ngơi rồi đi làm trước khi đi anh cũng có gọi báo với mẹ anh tình hình của vợ rồi nhờ bà qua xem giúp.
Nghe con trai nói đến biểu hiện của con dâu bên này bà liền cười tươi rồi lật đật xách đồ gọi tài xế đưa mình qua đó.
biệt thự Đào Viên
- '' Phu nhân người đến rồi.'' Chu quản gia cúi người chào bà.
- '' Con dâu tôi đang ở đâu?'' Bà hỏi Chu quản gia
- '' Dạ thưa phu nhân thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi trên phòng ạ.'' Chu quản gia nói rồi mời bà vào nhà.
Bà Trương Ánh cũng không đợi Chu quản gia nói gì thêm thì một bước thành hai bước mà đi lên phòng con trai để gặp con dâu.
Vừa lên đến cửa phòng cũng không đợi Võ Ngọc mở cửa bà liền cứ như vậy đi vào mặt thì hớn hở vui vẻ.
- '' Tiểu Ngọc của Mẹ con thấy trong người như thế nào rồi. Có ổn không?'' Trương Ánh lo lắng nhìn Võ Ngọc mặt mài tái mét nằm trên giường.
Võ Ngọc nghe được tiếng Mẹ chồng gọi thì mở mắt ra nhìn bà
- '' Mẹ sau người đến đây rồi? Con vẫn khoẻ chỉ là hơi mệt một chút nên muốn nghỉ ngơi thôi.'' Cô giọng ỉu xìu nói.
- '' Không được hay là con thay quần áo rồi Mẹ đưa con đến bệnh viện khám xem như nào được chứ.'' Bà vừa nói vừa đở Võ Ngọc dậy.
Thật hết cách nên Võ Ngọc đành theo ý mẹ chồng thay quần áo rồi