- '' Mẹ... như vậy có cần gọi cho A Thuận báo với anh ấy một tiếng không ạ?'' vẻ mặt có chút bối rối của Võ Ngọc nhìn mẹ chồng Cô.
- '' Ha ha con cứ để đó cho mẹ'' nói rồi Trương Ánh lấy điện thoại từ trong túi xách ra bấm số rồi nhấn nút gọi cho con trai.
Trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ đang gọi Mặt Lạnh chỉ vừa đổ được hai hồi chuông thì đầu dây bên kia đã có người lên tiếng trả lời
[-'' Con nghe đây mẹ... Vợ con không sao chứ.'' ]
- '' hu hu có... có chuyện lớn rồi... Con nhanh về đi.''
[-'' Mẹ có chuyện gì người mau nói đi!''] giọng vô cùng lo lắng.
- '' Con về nhanh rồi mẹ sẽ nói con nghe.'' bà sụt sùi nói sau đó tắt máy luôn không để Đào Thuận kịp nói gì thêm.
- '' Mẹ làm vậy anh ấy có giận không.''
- '' Con yên tâm sẽ không có gì đâu bây giờ chúng ta về nhà sau đó mẹ sẽ nấu vài món bồi bổ cho con và cháu của mẹ.'' Trương Ánh vui vẻ nói rồi còn xoa xoa lên cái bụng phẳng lì của Cô.
biệt thự Đào Viên
Võ Ngọc đang ngồi nhâm nhi một ít đồ ngọt và trái cây thì bên ngoài nghe được tiếng giày gấp gáp như muốn bay vào nhà luôn vậy
- '' MẸ... VỢ CON CÔ ẤY SAO RỒI!.'' Âm thanh vô cùng lớn khiến Võ Ngọc giật nãy mình.
- '' Chồng yêu em ở đây.. em không làm sao cả.'' Võ Ngọc cười híp mắt gọi anh.
Nhìn thấy Cô bình tình mà ngồi đó ăn bánh mặt không một chút lo lắng làm anh không khỏi nghi ngờ một chút.
Đào Thuận đi lại ngồi bên canh Võ Ngọc
- '' Em không sao thật chứ? nhưng trong điện thoại mẹ bảo anh về gấp còn có chuyện quan trọng muốn nói.'' trên mặt anh hiện rõ sự lo lắng và quan tâm Cô.
Dưới bếp bà vừa nghe tiếng con trai gọi cũng lật đật chạy lên
- '' Thuận Thuận về rồi a...mẹ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với con.'' Trương Ánh vẫn còn muốn chọc cho thằng con trai mình nên làm ra vẻ khẩn trương rồi nói.
- ''Có chuyện gì mẹ nói đi.'' Đào Thuận hấp tấp muốn biết
- '' Cái này... tiểu Ngọc con đưa tờ giấy cho nó xem đi con.'' bà nhìn sang Võ Ngọc nói còn liếc mắt ra hiệu.
Võ Ngọc từ nãy giờ im lặng không dám lên tiếng nghe mẹ chồng gọi mình thì cũng ngoan ngoãn lấy trong túi ra tờ giấy đưa đến trước mặt anh.
Đào Thuận cầm tờ giấy trên tay vẫn chưa hiểu chuyện gì thì bên cạnh Trương Ánh đã lên tiếng
- '' Ta... ta... sắp làm bà nội rồi... híc...híc..'' bà vờ khóc trước mặt anh.
- '' Chỉ là làm bà nội thôi mà sao mẹ lại phản ứng thái quá như vậy chứ.'' Đào Thuận nói như là chuyện mẹ anh sắp làm bà không hề có liên quan gì đến anh vậy.
Chỉ ba giây sau đó anh cảm nhận được hình như mình đã nói sai cái gì rồi thì bị ánh mắt hai người phụ nữ nhìn mình như tia lửa
- ''' CÁI GÌ.'' Không hẹn nhau mà cả hai người một già một trẻ cùng lên tiếng.
- '' Con có bị ngốc không vậy?'' Trương Ánh mắng anh.
- '' Thì là mẹ sắp làm bà nội còn con sẽ làm ba... à... làm ba.'' Anh lập lại cái từ làm ba vờ như hiểu được mọi chuyện rồi.
- '' Hả... là làm ba á... ý là vợ con cố ấy.. mang thai rồi?'' Đào Thuận nói không thành câu mà lắp ba lắp bắp sau đó ôm chặt Võ Ngọc vào người hôn lấy hôn để giống như hiện tại là không có ai ở đó vậy.
Chỉ là vô tình thôi mà Trương Ánh ăn nguyên một nồi cẩu lương từ con trai.
- '' Anh bình tĩnh lại chút...''
- '' Sau có thể bình tĩnh được chứ đây là một chuyện rất quan trọng đó em biết không anh sắp được lên chức rồi... là được làm bà đó.'' Đào Thuận vui mừng nói.
- '' Lúc đầu em còn nghĩ anh sẽ không chấp nhận nổi nên có chút lo lắng còn hiện tại có lẽ em sai rồi.' Võ Ngọc nhìn biểu cảm của anh bây giờ không khỏi vui lây.
- '' Hai