Trước cổng trường Thuận Quốc
- '' Chúng ta về thôi.'' Võ Ngọc bước đến cạnh chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn rồi được A Mẫn mở cửa xe cho Cô bước vào.
Có người đàn ông đang ngồi trong xe mặt không mấy gì vui vẻ
- '' Anh sau thế? chúng ta về nhà thôi.'' Võ Ngọc nhìn Đào Thuận đang giận lẫy mình mà mắc cười.
- '' Hôm qua thì rủ anh đến trường cùng đến nơi rồi thì lại không cho anh vào em như vậy có quá đáng không?'' Đào Thuận hậm hực không vui kể lể
- '' Cái này không phải là do anh sao?'' Võ Ngọc vô tội nhìn anh.
- '' Tại anh? Anh đã làm gì đâu?'' Đào Thuận mở to mắt nhìn vợ.
- '' Anh xem buổi sáng anh mặt âu phục như đi dự tiệc ( cái này không trách anh nhà được nhen chị do anh ấy dáng chuẩn đẹp nên mặc gì nhìn cũng soái nha!) lại đi chiếc xe phiên bản giới hạn gì đó. Anh nhìn anh đi nếu cứ như thế bước vào trường cùng em há chẳng phải là cho tất cả nữ sinh ở trường nhìn ngắm cái nhan sắc này sao! Em không có ý định chia sẻ đâu a.'' Võ Ngọc vừa nói vừa nhướn người dùng hai tay vỗ vào má Đào Thuận.
- '' Haha anh thật không ngờ vợ anh cũng có tính chiếm hữu như vậy đấy.'' Đào Thuận ôm lấy người Võ Ngọc rồi hôn lên môi Cô một cái.
Phía trước xe nội tâm A Mẫn khóc thầm '' Thiếu gia à A Mẫn tôi còn độc thân nên ngài đừng cho tôi ăn cẩu lương của ngài và thiếu phu nhân như vậy được không.' tay lau nước mắt.
....
Bảy tháng sau
- '' Tiểu Ngọc của Mẹ con đâu rồi?'' Mẹ chồng Võ Ngọc vừa gọi vừa ngó nghiêng tìm kiếm con dâu
- '' Mẹ con đang ở đây.'' Võ Ngọc vát chiếc bụng to từ ngoài sân đi vào gọi bà
- '' A.. cẩn thận một chút.'' nói rồi Trương Ánh đở con dâu lại sofa ngồi xuống.
- '' Mẹ không cần lo lắng quá... Con không sao ạ.''
- '' Sao lại không lo cho được con là phụ nữ mang thai đó.''
- '' Con là không khí sao?'' Đào Thuận nhìn mẹ mình không khỏi chạnh lòng.
Vốn anh biết bà là rất thương con dâu mà từ lúc anh lấy Võ Ngọc về làm vợ đến nay thì Đào Thuận và em trai dường như bị Ba Mẹ anh ngó lơ xem mình như không khí, hiện tại vợ anh còn mang thai hai đứa con gái nữa nên cuộc sống của Đào Thuận đối với Ba Mẹ anh sau này sẽ chẳng còn chút giá trị nào rồi.
- '' À... con cũng ở đây sau? ta không nhìn thấy con.'' Trương Ánh không mãi mai gì đến con trai mà chỉ tập trung vào con dâu.
- '' Con phải cẩn thận dù sao cũng sắp đến ngày sanh rồi không được tự ý đâu có biết không!'' Bà căn dặn Võ Ngọc từ chút.
- '' Vâng ạ. Mẹ đừng lo A Thuận luôn ở cạnh con nên sẽ không có việc gì đâu mẹ.'' Võ Ngọc trấn an cho mẹ chồng bớt lo lắng.
- '' Có việc gì cứ gọi mẹ là được, lại đây ăn một chút canh hầm mẹ vừa