Phòng hồi sức
- '' Vợ em ăn chút cháo đi.''
- '' Vợ em uống miếng nước nè.''
- '' Vợ để anh giúp em làm vệ sinh.''
- '' Vợ để đó cho anh, anh giúp em.''
- '' Vợ em đi nghĩ đi để anh chăm con là được rồi.''
- '' Vợ... vợ... và vợ.''
Võ Ngọc sau khi được chuyển ra phòng hồi sức thì một tay Đào Thuận lo cho Cô từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Chỉ cần Võ Ngọc đụng tay vào anh sẽ liền tranh làm dùm Cô một chút cũng không muốn Võ Ngọc phải tự mình làm.
Đào Thuận tự hứa sẽ giúp Cô mọi việc anh có thể làm được trừ việc sanh con thay cho Võ Ngọc là anh không thể nên đành giúp Cô những việc khác.
- '' oe... oe... oe...''
Võ Ngọc nghe được tiếng con gái khóc thì muốn ngồi dậy đến dỗ thì bị Đào Thuận cản lại
- '' Để anh... em đừng xuống giường cứ nằm nghĩ đi.'' Võ Ngọc nhìn Đào Thuận bây giờ không khỏi xót xa, Anh vì Cô mà đã ba đêm rồi chưa ngủ đủ giấc.
Cứ mỗi lần nghe được tiếng con khóc là anh liền ngồi dậy xem hai đứa nhỏ muốn gì nếu đói thì anh liền pha sữa cho bú, đi ị thì thay bỉm cho con...v.v
Đào Thuận của bây giờ đầu tóc bù xù râu mọc dài mắt lại thâm quầng hốc hát nhìn rất tiều tụy.
- '' Thuận... em khoẻ rồi nên có thể giúp anh chăm sóc con một chút. Anh nên đi ngủ một lát đi nhìn anh bây giờ thật sự em rất xót.'' Võ Ngọc nói với anh.
- '' Không sao! Chỉ cần em và con ba người ăn ngủ nghĩ ngơi tốt thì anh có cực một chút cũng không sao.'' Đào Thuận cuời an ủi nhìn Cô.
Nước mắt từ từ rơi xuống trên gương mặt của người con gái xinh đẹp đang nhìn người đàn ông trước mắt vì Cô vì gia đình nhỏ bốn người mà hi sinh khiến trái tim Cô vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Đào Thuận thấy Võ Ngọc nhìn mình mà rơi lệ thì liền đặt Thi Nhã đã ngủ xuống chiếc nôi nhỏ rồi đi về phía Cô
- '' Em làm sao vậy? sao lại khóc rồi'' Đào Thuận tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má Võ Ngọc.
- '' Em cảm ơn anh vì đã đến bên cuộc đời em.'' nói rồi Cô ôm chầm lấy anh mà nức nở.
- '' Ngoan... đừng khóc... em vừa sanh con xong nếu cứ khóc như vậy sẽ không tốt cho mắt đâu.'' Đào Thuận vỗ về Cô. Võ Ngọc gật đầu nín khóc còn tiện tay ôm chặt lấy anh hơn.
Đào Thuận cũng cảm nhận như Võ Ngọc cũng cảm ơn vì Cô đã xuất hiện bên cuộc đời anh cho anh cảm giác của một gia đình.
.....
biệt thự Đào Viên
- '' Chu quản gia mẹ tôi qua chưa?'' Đào Thuận tay ôm đứa con nhỏ đang khóc oe oe hỏi.
- '' Phu nhân đang trên đường đến thưa thiếu