Reng... reng...tè...tè...
tiếng chuông điện thoại của Võ Ngọc vang lên
Cô quơ quào tìm kiếm rồi bắt máy giọng thì còn ngáy ngủ trả lời
- '' Alo.. Ai vậy?''
đầu dây bên kia
- '' Tối qua cậu ở đâu cả đêm không về? Võ Ngọc cậu không định đi học nữa à!'' Hoa Nhung nói như hét vào điện thoại làm cho Võ Ngọc tỉnh táo hẳn.
Chỉ vài giây sau thì bên kia điện thoại Hoa Nhung chỉ nghe được tiếng la thất thanh của Võ Ngọc sau đó là âm thanh tít..tít.. tít
- '' Á.......... Sau.... sau.... anh lại ngủ ở đây? tối qua xảy ra chuyện gì? quần áo của tôi! ''' Võ Ngọc rối rít là hét ầm ĩ
- '' Chào buổi sáng''. anh vẫy vẫy tay với Cô rồi nói tiếp
- '' Quần áo của em là A Huệ thay không phải tôi. Còn tối qua tôi cũng chỉ có ôm em ngủ không làm gì cả.'' Anh trả lời mặt không biến sắc.
Cô tức giận nói -'' Tại sao phòng của anh lại không ngủ mà ngủ cùng tôi?.'' Cô vừa nói vừa nhìn một lượt thì nhận thấy có gì đó hơi sai sai, căn phòng này to hơn phòng mà Chu quản gia đã sắp xếp cho Cô hôm qua. Vả lại nhìn màu sắc căn phòng này thì cũng biết nó là của ai hai màu đen trắng chủ đạo.
Anh nghiêng chống tay lên cằm nhìn vẻ mặt rối rít của Cô cũng phải phì cười.
- '' Hôm nay tôi có tiết học nên phải đến trường vì vậy không thể đến công ty cùng anh được.'' Cô nói rôi cũng vội vã nhảy khỏi giường.
- '' Em vào làm vệ sinh rồi thay quần áo tôi đưa em đi học.''
Cô định nói là không cần nhưng chỉ vừa quay lưng Cô lại cảm thấy ông trời bắt công... Thân hình người đàn ông trước mắt Cô nó đẹp như tranh vẽ vậy. Nhìn làn da bánh mật này xem, nhìn những cuộn cơ bắp, còn có cả cơ bụng tám múi hiện rõ mồn một ra thế này thật khiến người ta chết mê chết mệt mà, đôi chân lại dài miên man như thế. Ôi thật là!
Cô cứ mãi nhìn chằm chằm vào người anh mà không hay biết người trước mắt đã tiến đến gần sát bên Cô rồi
Anh khum người kê sát mặt mình vào tai Cô nói.-'' Em thích cơ thể tôi chứ?''
Hơi thở nam tính của anh phả vào tai làm Cô giật nảy mình lùi về sau vài bước
- '' Biến thái.'' Cô mắng anh.
- '' Tôi chỉ biến thái với mình em.'' Anh nói như đúng rồi
- '' Không có liêm sỉ.'' Cô liếc mắt nhìn anh một cái.
- '' Ở cạnh em tôi cần gì liêm sỉ.'' anh ra vẻ mình vô tội.
bị anh chọc cho đỏ cả mặt nên Cô vội lấy đồ chạy vào làm vệ sinh rồi đến trường miệng vẫn lầm bầm mắng anh.
Phòng khách biệt thự Đào Viên
Như thường ngày anh một thân mặc vest ngồi ở bàn ăn chờ Cô.
Võ Ngọc thay xong quần áo cũng vội vàng chạy xuống,
Anh gọi Cô -'' Qua đây ăn sáng rồi tôi đưa em đến trường.''
- '' Nhưng tôi sắp trễ rồi.'' Cô lo lắng
- '' Từ nhà tôi đến trường chỉ mất có mười phút.'' Anh lấy tay mình gõ nhẹ vào vị trí bên cạnh ý bảo Cô qua đây ngồi.
Cô nhìn vẻ mặt của anh cũng không dám phản kháng nữa ngoan ngoãn đi đến bên bàn ngồi vào vị trí.
- '' Em ăn nhiều vào.'' Anh nói xong cũng đưa qua cho