Tôi hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh ấy, có chút chột dạ. Nhưng dù tôi đang chột dạ, tim đang đập thình thịch nhưng tôi vẫn mạnh miệng không xin lỗi, ngược lại còn nói: “Anh đã từng kết hôn à? Trên đây có viết vợ của anh. Sầm Mai? Cùng thôn? Hay là kết hôn họ hàng gần? Vậy sao trước kia anh còn nói với em rằng anh chưa từng kết hôn? Anh có từng kết hôn thì em cũng không thể làm gì được, sao anh phải nói dối?”
Sầm Tổ Hàng đi tới, khép lại cuốn gia phả, nói: “Bọn anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ trong thôn. Anh là thuần âm mệnh, cô ấy là thuần dương mệnh, sau khi mười tám tuổi thì ông nội viết vào gia phả. Nhưng khi đó ba mươi tuổi mới có thể kết hôn, bọn anh chưa đăng ký.”
“Vậy… cũng viết vào gia phả mà. Đây cũng coi là vợ anh rồi.”
Sầm Tổ Hàng nhìn tôi, ánh mắt có chút khác lạ cứ nhìn tôi. Nhìn đến mức khiến tôi chột dạ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Sau này đừng có nói em nghĩ cho Khúc Thiên nữa, không phải anh cũng nghĩ tới Sầm Mai của anh sao? Vậy là chúng ta huề nhau. Sau này đừng ai động vào ai thì tốt. Dù sao anh cũng còn một người vợ đang chờ anh ở dưới.”
Tôi nói xong liền đứng dậy, muốn trở về phòng của tôi. Nhưng tay tôi lại bị Sầm Tổ Hàng giữ lấy, nói: “Không tìm thấy cô ấy. Ở dưới không có, cô ấy cũng không sống sót, không biết cô ấy đã đi đâu. Ký ức cuối cùng của anh về cô ấy chính là anh phải uống máu lấy từ tim cô ấy, mà lúc đó cô ấy đã không còn linh hồn.”
“Cái đó… cái đó… có liên quan gì tới em?” Tôi tránh tay anh ấy, chạy về phòng mình rồi đóng cửa lại. Đến khi tôi bình tĩnh lại rồi mới nhận ra vừa rồi mình có bao nhiêu quá đáng. Anh ấy vừa có được cuốn gia phả, hẳn tâm tình anh ấy không tốt. Vậy mà ngày lúc này tôi còn đề cập với anh ấy về Sầm Mai. Mà Sầm Mai có lẽ là nỗi đau sâu nhất của Sầm Tổ Hàng, vừa rồi khi nhắc đến Sầm Mai anh ấy không hề giống như bình thường.
Có thống khổ, có sợ hãi, cũng có hối lỗi…
Tôi do dự một chút, rồi vẫn quyết định đi tới nói lời xin lỗi. Mở cửa phòng, tôi lần nữa bị dọa sợ hãi, bởi vì anh ấy đang đứng trước cửa phòng tôi.
“Ách…” Tôi giật mình, điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Vừa rồi, em xin lỗi, em không nên nói những lời đó. Chuyện nhà anh đã trôi qua nhiều năm như vậy, mong anh nén đau buồn.”
Anh ấy không nói gì, cứ như vậy nhìn tôi khiến tôi càng xấu hổ. Tôi biết người này, không, là quỷ này đôi khi không thích nói chuyện. Nhưng ở thời điểm này, nói một câu có sao đâu.
Nhìn
bộ dáng của anh ấy, tôi nóng nảy: “Em đã xin lỗi rồi, anh cũng nói một lời chứ. Nếu không anh còn muốn thế nào? Anh muốn thế nào mới được? Lúc này em muốn trở lại cuộc sống trước kia, không muốn làm nhân chứng cho anh nữa. Nhưng muốn vậy có ích sao?”
Anh ấy vẫn không nói lời nào, vẫn nhìn tôi như vậy. Tôi nói xong cái này liền thấy ấm ức, càng nghĩ càng ấm ức, hốc mắt bắt đầu đỏ. Trước kia tôi không dám nói với anh ấy, lúc này phải nhân lúc đang khóc nói luôn.
“Dù sao em cũng chỉ là công cụ của anh, dù sao em cũng chỉ như chứng minh thư của anh. Là chứng minh thì thì mất rồi cùng lắm sẽ làm lại cái khác là được đúng không? Em chỉ là công cụ thôi, như vậy về sau anh đừng nói chuyện của anh với em. Anh có vợ hay không cũng không liên quan tới em… Hức hức...”
Tôi thừa nhận, có đôi khi tôi rất yếu đuối, rất ngốc. Chuyện này có gì mà phải khóc. Nhưng cảm thấy ấm ức, nước mắt cứ như vậy rơi xuống không kìm được.
Trước khi gặp Sầm Tổ Hàng, suốt bốn năm đại học tôi cũng từng phải chịu ấm ức, nhưng đối mặt với những ấm ức đó tôi cùng nắm chỉ đỏ mắt mà thôi, cũng không òa khóc như này. Cảm giác gần đây ở trước mặt Sầm Tổ Hàng tôi càng ngày càng yếu đuối.
Một bàn tay mát lạnh dũng mãnh ôm tôi vào ngực, để mặc nước mắt nước mũi lem lên áo anh ấy.
Tôi biết là Sầm Tổ Hàng. Nhưng anh ấy vẫn không nói lời nào, tôi cứ vậy òa khóc nước nở, ra sức lau nước mắt vào áo anh ấy. Dù sao khóc được sẽ khiến người dễ chịu hơn nhiều.
Tôi cũng nghe thấy tiếng thở dài của anh ấy trên đầu tôi.
Ngày hôm sau, tôi mang theo đôi mắt sưng đỏ đi học. Nhưng thật không khéo, Đàm Thiến cũng tới trường, bảo tôi cùng cô ấy tới thư viện mượn mấy quyển sách. Vốn tôi định ở nhà ngủ một giấc cho thoải mái, nhưng cô ấy thật vất vả mới quay lại trường một chuyến, tôi là bạn thân đương nhiên muốn gặp cô ấy.
Khi cô ấy thấy mắt của tôi, câu đầu tiên chính là: “Khúc Thiên khiến cậu khóc à?”
Tôi lắc đầu, lại gật gật đầu.
Tối qua khi tôi khóc, Khúc Thiên vẫn chỉ là một thân xác nằm trên sô pha trong phòng khách. Chọc tôi khóc là quỷ khác.