Khi vào thư viện, Đàm Thiến còn nói nhỏ với tôi: “Tớ tưởng với tính cách của câu, cả đời này cũng sẽ không khóc vì đàn ông. Trước kia thấy cậu thật mạnh mẽ, chuyện gì cũng không để bụng, sao bây giờ dính vào yêu đương lại thành như thế nào. Trong nháy mắt đã thành cô gái yếu đuối!”
“Đồ khỉ!” Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy một cái, “Cũng không có gì, chỉ là tớ thấy mình có chút… Ha ha, cảm thấy mình có chút… ài…”
“Đây là biểu hiện bình thường của tình yêu. Rất nhiều cô gái đều như vậy. Trước mặt người khác thì rất mạnh mẽ, ở trước mặt người đàn ông mình thích thì có thể bởi vì một chút việc nhỏ cũng khóc đến rối tinh rối mù. Không sao cả, đây là biểu hiện của chân ái.”
Tay tôi cầm thẻ thư viện, đơ người đứng trước cửa thư viện. Vừa rồi Đàm Thiến nói, đây là biểu hiện của tình yêu? Tôi yêu ai? Sầm Tổ Hàng? Hay là Khúc Thiên? Mẹ nó, tôi chỉ ấm ức mà khóc để phát tiết cảm xúc mà thôi. Nếu chuyện này mà liên quan tới tình yêu, như vậy tôi có lẽ cũng là một kẻ biến thái. Sầm Tổ Hàng là một quỷ không thể khác được, còn Khúc Thiên chỉ là một thân xác, mặc kệ là ai tôi cũng không thể yêu được. Quá điên rồ rồi.
Đàm Thiến đẩy đẩy tôi: “Ngây ngốc gì thế? Đưa thẻ đi kìa!”
Một ngày trời tôi coi như phát ngốc ngồi cùng Đàm Thiến ở thư viện, tôi cứ tự hỏi tôi yêu ai. Tôi cũng không phải là thiếu nữ, đâu ngốc nghếch đến mức cái gì cũng không hiểu.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, tôi thật sự cảm thấy giữa tôi và Sầm Tổ Hàng có sự thay đổi rất vi diệu. Có lẽ chưa đến mức gọi là yêu, nhưng ít nhất hiện tại tôi đã chấp nhận anh ấy ở bên tôi dù là quỷ, tuy rằng anh ấy cũng có lúc rất đáng sợ nhưng cũng có lúc rất dịu dàng.
Như tối hôm qua, tôi khóc như vậy mà anh ấy không nói câu nào, chỉ ôm tôi, để cho tôi khóc. Khóc xong rồi cái gì cũng không nói, tôi đi tắm rửa rồi ngủ. Giống như tôi hẳn nên nói gì đó với anh ấy mới phải. Ví như, xin lỗi đã khiến quần áo anh bẩn, hoặc em chán ghét anh linh tinh. Nhưng khóc xong là xong rồi, giống như
mọi chuyện là đương nhiên vậy.
Khi tôi còn đang tự mình ngẫm nghĩ, Đàm Thiến dùng bút trong tay cô ấy chọc chọc vào tay của tôi, nhỏ giọng nói: “Có người gọi cậu kìa.”
Lúc này tôi mới phát hiện, ở bên cạnh tôi có một cô gái đang đứng. Nhìn dáng vẻ có lẽ là năm nhất, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái khác. Cô gái nhỏ giọng nói: “Chị à, có thể đi ra ngoài nói chuyện được không?”
Nơi này dù sao cũng là thư viện, tôi gật đầu, đi theo cô ấy ra khỏi thư viện, trong lòng còn đang lục lại trí nhớ. Cô gái này tôi chưa từng gặp qua, hẳn không phải là trong khoa tôi, vậy cô ấy tìm tôi có chuyện gì được?
Ra khỏi thư viện, chúng tôi đứng ở hành lang sau cánh cửa, nơi đó có rất ít người qua lại, nói chuyện cũng sẽ kín đáo một chút.
Cô gái mở lời trước: “Hiện giờ chị ở chung với Khúc Thiện ạ?”
Em gái này cũng thật lớn mật. Có điều chuyện này cũng đã xảy ra một lần, có lẽ toàn bộ sinh viên trong trường đều đã biết, nếu tôi phủ nhận thì chính là làm kiêu. Tôi hơi mỉm cười, nói: “Có việc à?”
“Em nghe Đậu Đậu nói, lần trước phòng cô ấy chính là do Khúc Thiên xem. Em… em cùng bạn trai cũng thuê phòng ở tiểu khu kia, nhưng phòng em cũng không sạch sẽ như phòng kia. Bọn em muốn nhờ Khúc Thiên tới xem giúp. Chị à, bọn em biết là phải có phong bao lì xì, nhưng chúng em vừa trả một năm tiền thuê nhà, có thể bớt cho bọn một chút được không?”
Hóa ra tìm tôi để nhờ Khúc Thiên tới xem phòng. Cũng phải, từ khi Sầm Tổ Hàng thành Khúc Thiên, thời gian anh ấy đến trường rất ít, không có mấy người có thể liên lạc với anh ấy được. Dù sao là cùng một tiểu khu, tôi cũng gật đầu đồng ý. Sau khi trao đổi số điện thoại với em gái kia, tôi nói khi nào Khúc Thiên có thời gian sẽ đến xem giúp.
Tôi cũng không dám nói tôi tự mình đi xem, những gì tôi học được cơ bản là chưa đủ để dùng.