Chồng Tôi Là Siêu Biến Thái

Chương 5


trước sau


"Đây là phòng của em, phòng anh ngay bên cạnh, có việc gì thì gọi anh"

"Không phải dưới tầng còn một phòng sao?"

Đông Quân cố tình tiến gần Cố An, đầu cúi xuống thấp gần mặt cô.

"Phòng đó à?... là phòng của con chúng ta"

Mặt mũi Cố An đỏ bừng lên như trái cà chua mới chín, đôi tay nhỏ nhắn đẩy người hắn ra.

"Anh không cần phải trêu tôi như vậy"

Nói gì thì nói nếu như không phải Cố An liên tục từ chối hắn, hắn bây giờ sẽ tìm mọi cách để được cùng phòng với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Muộn rồi, uống hết ly sữa anh đưa rồi đi ngủ đi"

Đông Quân đút tay vào túi quần, thư thái ung dung bước ra khỏi cửa phòng.

Cố An cầm trên tay ly sữa uống một hơi hết sạch. Hắn biết cô rất thích uống sữa, đặc biệt là sữa tươi ít đường, hơn nữa nãy giờ cô chưa uống giọt nước nào, chắc chắn sẽ không từ chối hắn.

Tiểu An lại quên lời ba mẹ dặn, không bao giờ được ăn đồ người lạ đưa.

Cố An uống xong ly sữa xong chỉ trụ được 30 phút rồi ngủ triền miên không biết gì.

Nghe cũng biết là Đông Quân dở trò, hắn bỏ thuốc ngủ vào trong cốc sữa của Cố An.

Đồng hồ trên tường chỉ hơn 12h đêm, hắn ước lượng thời gian cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, đẩy cửa vào phòng.

Hắn ngồi xuống cạnh Cố An, bàn tay to lớn vuốt mái tóc bề bộn của cô sang một bên, ngón tay cái dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nếu đôi môi nhỏ này chủ động hôn lấy hắn, ngậm lấy nam căn bành trướng trong khoang miệng, sẽ còn mê người đến mức nào?

"Lúc ngủ còn mặc bra sao? Không tốt đâu"

Đông Quân đưa hai tay bế gọn Cố An vào lòng, đưa sang phòng hắn.

Hắn để Cố An nằm lên giường, đôi tay thuần thục đắp chăn cho cô rồi nằm sang bên cạnh ôm cô vào lồng ngực.

Lần đâu tiên hắn được gần gũi với Cố An như vậy, xúc cảm của hắn căng lên, khuôn miệng không ngừng nhoẻn cười.


Hắn bây giờ đâu khác gì một tên biến thái. Dù gì biến thái thì cũng biến thái rồi, sao lại không biến thái đến nơi đến chốn.

Chiếc mũi cao của hắn thăm dò hương thơm tóc Cố An, như một liều thuốc phiện, hắn đê mê vô cùng, sợ rằng càng ngửi càng nghiện.

Đông Quân đã tương tư cô đến tận 4

năm, ngày ngày đều nghĩ về cô, nghĩ đến viễn cảnh quay lại nước, nhìn thấy tiểu bạch thỏ đã trổ mã xinh đẹp, nghĩ đến cảnh được ôm Cố An trong lòng.

"Aaa! Anh...Anh...Sao anh lại ở đây!?"

Cố An vừa tỉnh dậy, thấy hắn đang nằm ngủ bên cạnh thì hét lớn, đôi tay tóm chặt chăn cuốn vào người.

"Em nói gì vậy? Đây là phòng anh, tối qua em mộng du tự mình sang đây đó"

Sao lại có thể như vậy? Cô từ nhỏ tới lớn chứ từng mộng du? Hay do lạ nhà.

"Anh nói dối! Tôi trước giờ chưa từng mộng du"

"Anh làm sao biết được, lạ nhà cũng là nguyên nhân của mộng du đó"

Trong căn hộ cũ Cố An chưa từng để ý mình có bị mộng du hay không, vì dù sao cô cũng hay ngủ linh tinh, lúc thì sô pha, phòng ngủ, ghế dài gần cửa sổ,...lúc thức dậy thường không để ý mình đang ở chỗ nào trong căn nhà cho nên chuyện này cô vẫn là bán tính bán nghi.

----

Tại Relieve Bar, SK building.

"Đào Đào...hức...hắn ta thực sự rất đáng ghét!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cô bạn ngồi bên cạnh lắc đầu ngán ngẩm, giật lấy ly rượu từ tay Cố An.

"Uống đến mức nấc cụt rồi, cậu vừa mới đủ 18 tuổi chưa đầy 1 tháng đó"

Cố An say đến mức mắt nhắm mắt mở, mặt đỏ bừng. Dạo này cô nhìn thấy hắn đều tức giận, cô nhớ mẹ nhớ gia đình, chỉ muốn tìm chút rượu để giải sầu mà thôi.

"Nhưng mà hắn thực rất đáng ghét đó Đào Đào à... Dựa vào cái gì cứ bắt tớ phải đính hôn với tên biến thái đó chứ. Nếu được, tớ sẽ cho hắn một cước như này nè"

Cố An giơ lên cú đấm vờn mô phỏng lời nói khi nãy mà không hề biết rằng tên biến thái cô nói đứng ngay sau lưng cô, sát khí nổi lên phừng phừng.

"Cố An...đằng...đằng sau"











trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện