"Đây là phòng của em, phòng anh ngay bên cạnh, có việc gì thì gọi anh"
"Không phải dưới tầng còn một phòng sao?"
Đông Quân cố tình tiến gần Cố An, đầu cúi xuống thấp gần mặt cô.
"Phòng đó à?... là phòng của con chúng ta"
Mặt mũi Cố An đỏ bừng lên như trái cà chua mới chín, đôi tay nhỏ nhắn đẩy người hắn ra.
"Anh không cần phải trêu tôi như vậy"
Nói gì thì nói nếu như không phải Cố An liên tục từ chối hắn, hắn bây giờ sẽ tìm mọi cách để được cùng phòng với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muộn rồi, uống hết ly sữa anh đưa rồi đi ngủ đi"
Đông Quân đút tay vào túi quần, thư thái ung dung bước ra khỏi cửa phòng.
Cố An cầm trên tay ly sữa uống một hơi hết sạch. Hắn biết cô rất thích uống sữa, đặc biệt là sữa tươi ít đường, hơn nữa nãy giờ cô chưa uống giọt nước nào, chắc chắn sẽ không từ chối hắn.
Tiểu An lại quên lời ba mẹ dặn, không bao giờ được ăn đồ người lạ đưa.
Cố An uống xong ly sữa xong chỉ trụ được 30 phút rồi ngủ triền miên không biết gì.
Nghe cũng biết là Đông Quân dở trò, hắn bỏ thuốc ngủ vào trong cốc sữa của Cố An.
Đồng hồ trên tường chỉ hơn 12h đêm, hắn ước lượng thời gian cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, đẩy cửa vào phòng.
Hắn ngồi xuống cạnh Cố An, bàn tay to lớn vuốt mái tóc bề bộn của cô sang một bên, ngón tay cái dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nếu đôi môi nhỏ này chủ động hôn lấy hắn, ngậm lấy nam căn bành trướng trong khoang miệng, sẽ còn mê người đến mức nào?
"Lúc ngủ còn mặc bra sao? Không tốt đâu"
Đông Quân đưa hai tay bế gọn Cố An vào lòng, đưa sang phòng hắn.
Hắn để Cố An nằm lên giường, đôi tay thuần thục đắp chăn cho cô rồi nằm sang bên cạnh ôm cô vào lồng ngực.
Lần đâu tiên hắn được gần gũi với Cố An như vậy, xúc cảm của hắn căng lên, khuôn miệng không ngừng nhoẻn cười.
Hắn bây giờ đâu khác gì một tên biến thái. Dù gì biến thái thì cũng biến thái rồi, sao lại không biến thái đến nơi đến chốn.
Chiếc mũi cao của hắn thăm dò hương thơm tóc Cố An, như một liều thuốc phiện, hắn đê mê vô cùng, sợ rằng càng ngửi càng nghiện.
Đông Quân đã tương tư cô đến tận 4