Chương 1792
Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh, anh nhìn Tần Hướng Đông rồi “Ừ” một tiếng, không biết có ý gì.
Tần Hướng Đông bèn nói: “Vừa nãy tôi gặp ông chủ, ông chủ bảo là anh và cậu hai Phạm đi gặp ông ấy, ông ấy có việc muốn giao cho hai người.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cũng không nghi ngờ gì cả, anh nói với cô gái trong lòng một tiếng rồi đi, tiện thể gọi luôn cả Phạm Hoàng Anh còn đang câu cá đi luôn, trông có vẻ như anh tin thật.
Tần Hướng Đông lén lút quay đầu lại nhìn thử xem hai người kia đã đi xa hay chưa.
Đến tận khi hai người đi khuất hẳn vào trong boong thuyền.
Anh ta còn âm thầm cảm thấy rất đắc ý. Hừ, Hà Thanh kia còn bảo cái gì mà khó đấu được với người đàn ông này, chẳng phải cũng chỉ thế thôi sao?
Tần Hướng Đông quay đầu lại, đánh giá Nguyễn Khánh Linh.
Cô gái thấy anh ta nhìn mình thì nở một nụ cười xã giao với anh ta.
Quả nhiên là rất đẹp, thảo nào Phạm Nhật Minh lại chiều chuộng nâng niu cô như bảo bối.
Chỉ riêng đôi mắt này thôi, thì dù có một trăm Hà Thanh cũng không phải là đối thủ của Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng dù Tần Hướng Đông có tiếc nuối đến mức nào thì giữa người đẹp và tiền tài, anh ta vẫn coi trọng vế sau hơn.
“Mợ chủ, cô có thể lui sang bên cạnh một chút không? Chỗ dưới chân cô cũng hơi bẩn.”
Tần Hướng Đông nói.
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh không nghi ngờ gì, cô đứng lui sang một bên. Phía sau cô lúc này không phải là lan can mà chỉ là một cách cửa sắt thấp bé, đây
Tần Hướng Đông liếc nhìn, lập sẵn kế hoạch trong lòng.
Đến lúc đấy anh ta chỉ cần đẩy nhẹ cái cửa sắt nhỏ này một chút là Nguyễn Khánh Linh sẽ rơi xuống biển, rồi anh ta sẽ nhân cơ hội đó mà rời đi. Ở đây vừa không có camera vừa không có người, sẽ không ai biết được là do anh ta làm.
Anh ta tự cảm thấy rằng kế hoạch này rất ổn.
Tần Hướng Đông cầm cây lau nhà lau chùi cẩn thận, giống y như một người nhân viên thật thà chịu khó vậy.
Anh ta đến thật gần Nguyễn Khánh Linh. Chắc là do số anh ta may nên lúc này cô lại đang ngồi xổm xem cá trong xô, không phát hiện anh ta đang tới rất gần rồi.
Tim Tần Hướng Đông đập thình thịch.
Anh ta vừa mới lén lút mở cánh cửa sắt nhỏ ra, bây giờ chỉ cần thò tay đẩy Nguyễn Khánh Linh một cái là xong.
Nhưng chẳng hiểu vì sao mà anh ta cứ cảm thấy lành lạnh, giống như có cái gì đang theo dõi anh ta.
Có điều đã đâm lao thì phải theo lao, Tần Hướng Đông không quan tâm đến những thứ khác nữa.
Anh ta hơi rụt cổ lại, chậm rãi thở ra.
Bỗng chốc anh ta vứt cây lau nhà đang cầm trong tay ra, vươn tay về phía Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng tay Tần Hướng Đông còn chưa kịp đụng vào Nguyễn Khánh Linh thì đã cảm nhận được có người đẩy vào lưng anh ta, cú đẩy không nặng không nhẹ, nhưng cũng đủ để đẩy anh ra lên trước mấy bước.