Chương 1793
Đúng lúc này trên cánh tay cô gái đang ngồi trước mặt anh ta xuất hiện thêm một cánh tay đàn ông kéo cô ra khỏi chỗ ngồi.
Tần Hướng Đông không khống chế được cơ thể, lảo đảo lao về phía trước.
Đúng lúc Tần Hướng Đông nghĩ anh ta chết chắc rồi thì cổ áo bỗng nhiên bị ai đó kéo lại, có một luồng sức mạnh lôi anh ta về.
Luồng sức mạnh vẫn không nặng không nhẹ, nhưng cũng vừa đủ giúp anh ta thoát chết.
Thần chết vừa mới lướt ngang qua Tần Hướng Đông, hai chân anh ta vẫn còn run lẩy bẩy, nhưng anh ta còn chưa kịp vui mừng, vừa quay đầu lại đã thấy ngay người đàn ông đang đứng sau lưng anh ta, vẻ mặt anh ta lập tức cứng đờ, một luồng khí lạnh lan từ dưới chân lên tận trên đỉnh đầu.
Chẳng phải… Chẳng phải Phạm Nhật Minh đã đi rồi hay sao? Tại sao lại quay về?
Đầu óc anh ta ngừng hoạt động, chỉ giương mắt nhìn Phạm Nhật Minh.
Sắc mặt của người đàn ông này cực kì lạnh lẽo, ánh mắt lạnh thấu xương như nước suối trên núi cao. Nhưng khi anh cúi xuống nhìn Nguyễn Khánh Linh, cái lạnh thấu xương đó như được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, dịu dàng bình yên.
“Em không bị dọa sợ chứ?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
May là trước đó hai người đã chuẩn bị trước, Nguyễn Khánh Linh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nếu không chuyện vừa nãy thật sự sẽ dọa cô sợ chết khiếp.
Dù thế nhưng sắc mặt cô vẫn hơi trắng hơn một chút, có điều cô không muốn Phạm Nhật Minh phải lo lắng nên miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Nguyễn Nhật Minh lại nhìn cô thêm một lúc, bàn tay hơi man mát chạm nhẹ lên mặt Nguyễn Khánh Linh, sau đó anh nắm tay cô, kéo cô ra đằng sau mình, dùng tấm lưng dày rộng che chở tầm
Tuy rằng anh đang tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh biết.
Giây phút Nguyễn Khánh Linh bị người ta đẩy đó, sóng gió trong lòng anh cuồn cuộn đến mức nào? Dù anh biết chắc rằng anh có thể cứu được cô, nhưng nếu có một phần trăm anh không kịp cứu cô thì…
Nguyễn Khánh Linh đang đứng sau lưng anh, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Phạm Nhật Minh không hề che giấu sự hung ác và tàn bạo trên mặt mình.
Trong ánh mắt run rẩy của Tần Hướng Đông, anh trầm giọng hỏi: “Cảm giác tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc thế nào?”
Tần Hướng Đông làm sao dám nói hay là ngụy biện thêm nữa, anh ta chỉ cảm thấy như đang bị cái gì đó đè nặng trên người, vừa nặng nề vừa khiến người ta ngạt thở.
Đối diện với ánh mắt khiến người ta ngột ngạt và sợ hãi, anh ta lắp bắp nói: “Vâng… Xin lỗi, lần sau tôi không dám… Tôi thật sự không dám…”
Nhưng ánh mắt Phạm Nhật Minh nhìn anh ta lại càng ngày càng lạnh giá. Anh cất lời, giọng nói hoàn toàn bình tĩnh nhưng lại khiến người nghe cảm thấy uy nghiêm đáng sợ cực kì.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cảm giác tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc thế nào?”
“Không… Không tốt lắm!”
Tần Hướng Đông không dám không trả lời, anh ta cảm thấy chân mình đang nhũn ra rồi. Lại nghĩ đến cuộc trò chuyện vớ Hà Thanh trong kho chứa đồ, anh ta chỉ cảm thấy sao mình lại ngu thế không biết.