Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 710


trước sau

Chương 710

Lý Đức Sơn thấy Ôn Thục Nhi không hề từ chối, ông ta càng thêm lớn mật, thậm chí còn đặt tay lên hông của người phụ nữ kia.

Ôn Thục Nhi dường như bị dọa sợ, đỏ mặt vội vàng né tránh, ngượng ngùng nói: “Chủ tịch Sơn, ông đừng như vậy, ở đây còn có nhiều người lắm, họ sẽ nhìn thấy mất.”

Cô ta càng tránh né thì càng khơi dậy dục vọng của Lý Đức Sơn, trên mặt ông ta lộ ra vẻ tươi cười mờ ám, nghĩ muốn đên gần Ôn Thục Nhi nhưng kết quả là người phụ nữ kia như thế nào cũng không chịu để cho ông ta đụng chạm.

Nhưng một đôi mắt lạnh lùng lướt qua người ông ta, khiến cho ông ta cảm giác xương cốt trên người đều vỡ vụn ra hết.

Chờ mấy người Phạm Nhật Minh chơi thêm mấy ván nữa đã là mười một giờ rưỡi đêm.

Lý Đức Sơn nhiệt tình giữ đám người Phạm Nhật Minh ngủ lại.

Vốn dĩ Phạm Nhật Minh muốn từ chối, nhưng Lý Đức Sơn cứ hết lần này đến lần khác mượn chuyện chú Hùng trong tối ngoài sáng ngấm ngầm gây áp lực cho bọn họ.

Cuối cùng, anh chỉ đành đồng ý, anh nhìn thời gian, thầm nghĩ trong đầu có lẽ giờ này cô gái ngốc kia đã đi ngủ rồi, cùng lắm thì sáng sớm mai anh trở về nhà sớm một chút, rồi dỗ dành cô nhiều thêm chút là được.

Phạm Nhật Minh ở trong phòng ngủ dành cho khách.

Anh nằm trên giường sau khi rửa mặt tắm gội xong xuôi, anh không muốn gọi điện đánh thức Khánh Linh nên chỉ lấy điện thoại gửi cho đối phương một tin nhắn. Chỉ là không ngờ, Nguyễn Khánh Linh rất nhanh đã gọi điện lại cho anh.

Phạm Nhật Minh bắt máy.

“Sao bây giờ còn chưa chịu ngủ?” Anh hỏi.

Nguyễn Khánh Linh nghe ra được trong

giọng nói của đối phương dường như mang theo một chút không vui, cô còn tưởng rằng là bởi vì chính mình gọi điện thoại cho anh, quấy rầy anh cho nên mới khiến anh không vui như vậy.

Vốn dĩ cả ngày hôm này cô rất khó chịu, lúc này càng thêm cảm thấy áp lực, cô cố gắng khống chế cảm xúc bức bối trong lòng mình, điều chỉnh giọng nói của mình trở nên thoải mái hơn một chút.

“Em đang chờ anh về nhà.”

Nhưng lúc này, Phạm Nhật Minh chỉ một lòng thầm nghĩ làm cách nào để cho đứa ngốc kia nhanh chóng đi ngủ, thức khuya như thế không tốt cho cơ thể của cô xíu nào.

Cho nên anh không nhiều lời, chỉ nói một câu: “Đêm nay anh sẽ không về nhà, em có thể đi ngủ rồi.”

“Vậy được, em ngủ đây.”

Tuy trong lòng Nguyễn Khánh Linh buồn bực khó chịu đến mức muốn khóc, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống, cùng người đàn ông kia nói chúc ngủ ngon xong rồi mới cúp điện thoại, nhẹ lau khóe mắt.

Hừ. Đồ lừa đảo, còn nói tối nay anh sẽ về.

Không những không về mà còn hung dữ với cô.

Nguyễn Khánh Linh vốn thuộc loại người có tâm tư vô cùng nhạy cảm, lần này Phạm Nhật Minh đi qua đêm không về, hơn nữa còn có cảnh tưởng cô thấy ở công ty trước đó, liên tưởng hai cái này lại với nhau, cô thậm chí càng bất an hơn nữa, cứ hậm hực mãi không thôi.

Phạm Nhật Minh không phải là loại người như vậy, chắc chắn là đang bận chuyện gì đó, cô không nên nghĩ nhiều làm gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện