Trần Thế Phong hình như đang tránh né ai đó, chuyện gì vậy?
Trần Khả Như nhíu mày, chăm chú nói: "Bố, công ty hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Hay là để con và Lê Hoàng Việt có thể nghĩ cách khác."
"Cách khác, haha?"
Trần Thế Phong đã lấy lại được sự chú ý, ông ta cười một cách kỳ lạ nói: " Sửa chữa Viễn Dương của ta trưa nay, lúc đó đã phải tuyên bố phá sản rồi, có người đang chơi ta, cô có biết không, bọn họ lừa hết tiền của ta, tâm huyết cả đời của ta toàn bộ bị hủy hoại rồi!"
"Ai ở lừa bố, ai lừa hết tiền của bố?" Trần Khả Như ngay lập tức hỏi.
"Là bọn họ, bọn họ là ——"
Trần Thế Phong đang định buột miệng nói ra, dường như bị cái gì đó chặn ở yết hầu, rồi đột nhiên thu lại.
Ông ta hoài nghi quan sát Trần Khả Như, trong mắt hàm chứa một tầng cảm xúc vô cùng phức tạp, "Bọn họ là ai liên quan gì đến con, con ngay cả đến một việc nhỏ còn không làm được, ta làm sao có thể trông cậy gì vào con nữa?"
"Bố muốn làm gì?"
Trần Khả Như mí mắt chợt chao đảo, trong lòng có một loại dự cảm không lành.
Chỉ thấy Trần Thế Phong hình như cầm bảng điền khiển của tay lái, đùa nghịch những cái nút một lúc, Trần Khả Như cảm giác du thuyền dưới chân bắt đầu rung lắc chuyển động.
Cô cực kì sợ hãi.
"Con gái nuôi 20 năm thấy chết không cứu, vậy ta chỉ có thể nghĩ cách khác." Trần Thế Phong đầy ẩn ý nói, đôi mắt nham hiểm, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, "Ta không tin, Lê Hoàng Việt ngay cả đến sống chết của mày cũng không màng!"
"Bố dừng tay, không được mở thuyền!"
Trần Khả Như chạy tới trước mặt Trần Thế Phong, vừa rồi mấy cái nút và van mà ông ta ấn cơ bản cô cũng nhớ rõ rồi,tay phủi bừa mấy cái, Trần Thế Phong không đề phòng, ngược lại bị Trần Khả Như chiếm ưu thế.
Sau khi dưới sàn du thuyền lắc lư một lúc, phát ra một tiếng vang kỳ lạ, đột nhiên dừng lại.
Cô con gái trước mắt vừa vướng víu vừa cố chấp, Trần Thế Phong đã đến bước đường cùng, đều là do Trần Khả Như mà ra, cô rõ ràng có tiền, cũng không chịu giúp đỡ ông, chỉ là một chút xíu chuyện nhỏ, ra sức khước từ.....!
Nghĩ lại,thần kinh đằng đằng sát khí của Trần Thế Phong càng thêm căng thẳng, vô cớ một trận lửa giận bùng lên trong người ông ta,ông ta liền mạnh mẽ đẩy cô ra.
Trần Khả Như này hai ngày vì làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, nghỉ ngơi không được tốt, cộng thêm cơ thể vốn đã yếu, tâm trạng không ổn định, cả người ngã xuống vách tuyền.
"Bịch" một tiếng, dáng vẻ chao đảo của Trần Khả Như ngã sấp xuống rất mạnh.
Sau đó một trận đau đớn dữ dội đến nghẹt thở truyền tới ngực, cô giãy dụa ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt của Trần Thế Phong không một chút áy náy nào
"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Không lẽ tôi không phải con gái ông sao?"
Trần Khả Như không rõ, trước kia Trần Thế Phong đối xử với cô lạnh nhạt thì thôi đi, vì sao hiện tại ngày càng trở nên tồi tệ, từng bước dồn ép cô, cô ngay cả một cái người xa lạ cũng không bằng.
"Cô còn biết tôi là bố của cô à? Trên đời này vẫn con loại con gái bất hiếu như cô sao? Nghi ngờ tôi là hung thủ giết người, nghi ngờ tôi hại mẹ cô." Trần Thế Phong vẻ mặt vô cùng dữ tợn nói, hắn lấy hành động của mình ra để làm cái cớ.
Không biết vì sao,cho dù Trần Thế Phong có phủ nhận tất cả như thế nào, Trần Khả Như vẫn là rất khó tin tưởng lời nói của ông ta, bởi vì Trần Thế Phong từ trước tới nay chưa từng nói lời thật lòng với cô, độ đáng tin cậy gần như bằng không
Cô cố hết sức nhoài người về phía trước, phát hiện bản thân không thể động đậy, toàn thân vô cùng đau đớn, có thể thấy được Trần Thế Phong đã tàn độc như thế nào.
Thật ra, ngày hôm đó, ông ta thiếu chút nữa đã bóp chết cô, cô có lẽ phải hiểu rồi.
Đối với Trần Thế Phong, không cần phải tốn chút lòng thương nào.
Sau này, cô mới biết được, công ty của Trần Thế Phong đích công ty mặc dù tuyên bố xin phá sản, vẫn không đủ để trả hết nợ nần.Biệt thự, xe...!các tài sản cá nhân sợ là toàn bộ đều bị ngân hàng niêm phong sau đó sẽ được đem bán đấu giá, hơn nữa, số lượng vẫn không đủ.
Trần Thế Phong ngay đến mẹ con Phan Lệ Thu và Trần Khả Ngân cũng nhẫn tâm vứt bỏ, chỉ lo bản thân chạy trốn, sao có thể lo lắng cho cô dù chỉ một chút cơ chứ?
Giờ phút này Trần Thế Phong không còn quan tâm đến vấn đề của Trần Khả Như, mà là chuyên tâm đùa nghịch những cái nút trên bàn điều khiển.
Chỉ thấy động tác của ông ta càng lúc càng nhanh, ấn qua ấn lại,nhưng thân thuyền vẫn như trước không có chút động tĩnh gì.
Ông ta làm đi làm lại trên dưới mười phút,hàng mi càng ngày càng tối sầm lại, giận giữ, trực tiếp một chân đạp lên.
"Khốn nạn!"
Ông ta hung hãn mắng, lặp điên cuồng đạp, dù là như vậy, cũng không thể nguôi giận.
"Đều là mày hại tao! Con tiện nhân này!"
Trần Thế Phong chỉ tay hướng về phía Trần Khả Như, Trần Khả Như khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm nhìn qua dường như vài phần mỉa mai.
Chính là vi như thế, càng tăng thêm sự điên cuồng trong tâm trí ông ta.
Trần Khả Như nhìn thấy ông ta luống cuống tay chân để tìm kiếm thứ gì đó trong túi xách của cô, có lẽ là điện thoại.
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn dùng cô để vơ vét tài sản của Lê Hoàng Việt?
Vừa mới đây, cô tưởng rằng, Trần Thế Phong có thể là lời nói bực tức, bắt cóc và chiếm đoạt tài sản, là trọng tội, phải chịu tội,so với đơn thuần trốn tránh nợ nần, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Nhưng vài giây sau, Trần Thế Phong hưng phấn gọi một cuộc điện thoại: "Alo, là Lê Hoàng Việt đúng không?"
Ở một nơi xa là phòng làm việc của Lê Hoàng Việt tại tập đoàn Á Châu, vừa nhận được cuộc gọi của Trần Khả Như, liền có cảm giác có gì đó khác thường, vợ anh ta,đã liên tiếp hai ngày liền chơi trò giận hờn với anh rồi.
Không về nhà, không mở điện thoại.
Nếu không phải mấy ngày này chuyện của công ty quá bận rộn, Tống Quốc Minh và công ty MTP như là con đỉa dai dẳng bám lấy tập đoàn Á Châu, thì anh đã sớm tranh thủ thời gian tìm Trần Khả Ngân đi hẹn hò rồi.
Hôm đó không phải cô rất cảm động sao?Theo lý thuyết mà nói, hiện tại Trần Khả Như phải đang càng thêm một lòng một dạ nhớ anh, vì sao, ngược lại anh lại đang có dự cảm phải chia xa.
Có lẽ là do anh quá nhạy cảm, hay còn nguyên nhân nào khác?
Từ