Ngược sáng khiến cô nhìn không rõ, nhưng cô tin chắc rằng người bên kia không phải là Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt không thể đến chỗ nàychỉ sau khi cúp máy 10 phút.
Anh ta là ai?
"Cậu là ai?"
Trần Thế Phong đặt câu hỏi.
Rõ ràng là ông ta cũng không biết người kia.
Chỉ kịp thấy bóng người nhanh như chớp.
Trần Khả Như còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thì đã cảm giác như bị đá đập trúng gáy.Cơ thể chìm vào bóng tối mịt mùng.
Cảm giác này rất tệ, côkhông biết kẻ kia là ai, kẻ đó muốn làm gì, cô hoàn toàn không biết tí ti gì!
Giao cuộc sống của mình cho nỗi sợ hãi vô định, cô thề rằng đây là sự kích động cuối cùng.
Cô đã sai vì vẫn còn giữ một phần tình cảm với Trần Thế Phong.
Côhoàn toàn sai rồi.
Khi mở mắt ra lần nữa, mùi nước muối hòa với mùi máu đặc quánh lại, thoang thoảng quanh mũi.
Cô giật mình, xong phát hiện ra rằng cơ thể vẫn không thể cử động.
Chuyện gì đã xảy ra?
"Giơ tay lên, cấm nhúc nhích!"
Cô nghe thấy một loạt tiếng quát.
Ánh sáng chênh chếch, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ ràng mấy cái đầu đang chuyển động.
Đó là cảnh sát, họ đang chĩa súng vào cô.
Ngoài ra, còn có Lê Hoàng Việt.
Đôi mắt anh nhìn cô vô cùng khó diễn đạt.
Cách họ nhìn cô rất lạ, rất kỳ quặc.
Sau khi tỉnh lại, cô chợt nhận ra trong tay mình đang cầm một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh.Lúc hiểu ra, gương mặt cô trắng bệch, súng trên tay rơi xuống.
"Tôi không biết, khẩu súng này không phải của tôi!"
Ánh mắt Trần Khả Như kinh ngạc và khiếp sợ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhìn xung quanh, "Cha tôi, Trần Thế Phong ở đâu?"
Những gì cô thấy là một vũng máu lớn bắn tung tóe xung quanh, còn cô là người duy nhất cách vũng máu đó không xa.
"Cô Khả Như, thật xin lỗi, tình trạng hiện tại của cô, cần phải cùng chúng tôi trở về đồn cảnh sát để giám định và điều tra."
Người đang nói là một tay súng trung niên, không phải sĩ quan Dư.
Thái độ của anh ta khá lịch sự.
Trong đầuTrần Khả Như trời đất quay cuồng, tại sao họ lại bắt cô đi? Họ coi cô như một kẻ tình nghi sao? Một số nhân viên cảnh sát đã chụp ảnh tại hiện trường, đặc biệt là khi cô đang cầm súng dáng vẻ đờ đẫn, đúng là buồn cười.
Trần Khả Như không biết, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi tỉnh lại, tại sao lại nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, Lê Hoàng Việt, anh ta đóng vai trò gì?
Trong lúc cô ngất đi, Trần Thế Phong đã gọi điện thoại.
Nhưng chỉ mới ba mươi bốn phút, trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, không còn sức đâu quan tâm mấy chuyện lặt vặt.
"Cảnh sát, tôi có thể nói vài lời với vợ tôi được không?"
Các nhân viên cảnh sát đang bận rộn với việc quét dọn, thu thập bằng chứng và khám nghệm tại chỗ.
Lê Hoàng Việt lại đưa ra yêu cầu vào lúc này.
Hơi quá rồi.
"Cái này..." Cảnh sát trưởng có phần lúng túng.
"Anh cảnh sát, chúng tôi nói chuyện ngay trước mặt các anh.
Tôi còn là người báo án.
Hơn nữa, tôi tin rằng vợ tôi là một người phụ nữ lý trí và ngay thẳng.
Cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì phạm pháp.
Còn chưa kể,Trần Thế Phong đã bắt cóc vợ tôi để tống tiền tôi, bây giờ không biết ông ta nơi nào.
Nếu vợ tôi làm điều gì không đúng, cô ấy nên sợ hãi trốn ngay đi thay vì chờ cảnh sát bắt, phải không? "
Lê Hoàng Việtnói lời hợp tình hợp lý, màtính cách của anh ấy trời sinh kiên cường, càng làm mọi người tin phục.
"Được rồi, giám đốc Việt, đừng lâu quá".
Trần Khả Như đã hồi phục một chút sức lực.
Khẩu súng đã được nhặt lên và bỏ vào một chiếc túi trong suốt, có vẻ sẽ được dùng làm bằng chứng trước tòa.
Từ những gì Lê Hoàng Việt nói vừa rồi, cô đã nắm bắt được một vài thông tin.
Thứ nhất, Lê Hoàng Việt gọi cảnh sát.
Thứ hai, Trần Thế Phong mất tích.
Thứ ba, lượng máu lớn tại hiện trường nhiều khả năng thuộc về Trần Thế Phong, tất nhiên cần phải kiểm tra thêm trong phòng thí nghiệm.
Thứ tư, cô đang bị coi là nghi phạm, mặc dù không có nạn nhân nào được tìm thấy.
Càng muốn đầu óc tỉnh táo, cô lại càng không thể bình tĩnh suy nghĩ, tại sao, tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, cô không kịp phản ứng.
Đúng rồi, chính là người đó, người sau đó xuất hiện.
Sau đó, Trần Khả Như đã kể lại những gì đã xảy ra trên du thuyền cho Lê Hoàng Việt.
“Tôi đến muộn rồi”.
Giọng điệu anh ấy lạnh lùng, có cảm giác hối lỗi.
Trần Khả Như cảm thấy không tự nhiên, đặc biệt là xung quanh bao nhiêu người đang theo dõi và lắng nghe.
Cô luôn là người có kỷ luật và tuân thủ pháp luật, nay lại bị oan, cảm thấytừng phútcả người như muốn ngã quỵ.
"Không sao đâu."
Cô đáp bâng quơ, đôi mắt ngơ ngẩn có vài phần kỳ ảo.
Ngay cả người sắc sảo như Lê Hoàng Việt, anh ta cũng có cảm giác xa cách kỳ lạ.
Lê Hoàng Việt lông mày hơi cau lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ấy quá yên lặng, cô ấy nên sợ hãi.
Nếu cô ấy bị kích động và khóc lóc, cảnh sát có thể sẽ không dễ nghi ngờ cô ấy.
Nhất là lúc này, ánh mắt hờ hững đang trách móc anh, nhưng lại không nói bất cứ câu gì.
Anh duỗi đầu ngón tay mảnh khảnh ra, hơi rướn người về phía trước, tựa như muốn chạm vào mặt cô, bởi vì một giọt máu đỏ tươi bắn lên gương mặt hoàn mỹ của cô, anh cố gắng lau thật sach đi.
Trần Khả Như né tránh, "Cảm ơn anh đã tới.
Em không sao, chỉ là đi hỗ trợ điều tra."
Cô thậm chí không ngờ rằng phản ứng của cơ thể lại nhạy cảm như vậy,hoàn toàn theo bản năng, thậm chínão bộ cũng không kiểm soát được.
Lê Hoàng Việt tay cứng đờ giữa không trung.
"Thật ư?"
Đôi mắt sáng như sao của anh trở nên tối tăm cùng cực, tiếng hít thở thoát ra từ lông ngực cũng trở nên nặng nề.
Hai người đối mặt với nhau như vậy, không phải còn là bức tranh màu hồng, mà là sự áp lực, khốn đốn, gần như vậy mà như bị ngăn sông cách bể.
Cô ấy đang giận sao?
Trần Khả Như thuộc tuýp phụ nữ không dễ nổi cáu, nhìn qua thì tưởng đơn giản nhưng thực chất lại là người sâu sắc và khó kiểm soát.
Sau một hồi im lặng, Lục Tư Thành dường như đã từ bỏ một ý định nào đó, trầm giọng nói: "Chờ anh viết xong lời khai."
Lê Hoàng Việt cũng cảm thấy tức giận.
Vậy