Không khó để nghe ra giọng điệu đầy chua chát của Võ Anh Thư.
Trong miệng Trần Khả Như giống như nuốt phải một con ruồi, muốn phun nhưng phun không được.
Ai mà không biết Võ Anh Thư là một người nổi tiếng hênh hoang trong khoa sản.
Vũ Tuyết Trang vẫn thường hay nói xấu cô ta suốt ngày.
Hầu hết mọi người sợ cái tính có oán tất báo của Võ Anh Thư mà không dám thẳng mặt sỉ vả cô ta về chuyện xấu của cô ta với trưởng khoa.
Người như Võ Anh Thư mà lại đi nói xấu cô.Khóe miệng cô có chút mỉa mai khinh thường, thực sự vô lý.
Nghĩ đến đây, cô thoải mái mở cửa ra.
Một tiếng ‘két’ vang lên, cô bình tĩnh từ trong vách cửa đi ra ngoài.
Vẻ mặt Võ Anh Thư và Phan Như Phương ở trong gương trong phút chốc biến đổi như ăn phải đống phân.
Võ Anh Thư chống nạnh liếc xéo cô một cái, không hề giấu diếm sự thù ghét.Phan Như Phương lắp bắp một câu chào bác sĩ Như, mặt đỏ bừng cả lên.
Tiêu rồi, nghe nói Trần Khả Như có khả năng chính thức giữ chức phó trưởng khoa, cô ra nói này nói nọ sau lưng người ta như vậy, không biết Trần Khả Như có gây khó dễ không nữa.
Trần Khả Như đáp lại rất thản nhiên, rửa tay, lau khô, cảm xúc và thái độ vẫn như cũ không có chút dao động.
Võ Anh Thư nhìn cái vẻ gió chiều nào xoay chiều nấy của Phan Như Phương thì hung hăng lườm cô ta một cái.
Tới khi liếc về hướng Trần Khả Như thì trong ánh mắt lại chứa một tia ghen tị, ả đàn bà này sao lại tốt số như vậy? Không những được gả cho một người hoàn mỹ như Lê Hoàn Việt, có được cưng chiều hay không thì chưa nói đến, bây giờ lại còn có người ở cấp trên bệnh viện ra mặt bênh vực cô ta, cứ thế mà gặp dữ hóa lành bỏ túi được cái chức phó trưởng khoa.
Đúng là khiến cô tức chết mất!
Không được, cô phải tranh thủ lúc phía bệnh viện còn chưa chính thức tuyên bố mà nghĩ cách ngăn chặn việc này lại.
Võ Anh Thư chống cằm suy tính, dựa vào năng lực của cô ta thì dĩ nhiên là không làm gì được, hay là....!cô ta lập tức rút điện thoại ra, gọi một số điện thoại quen thuộc.
"Alo, chào cô Trang, tôi là Võ Anh Thư của bệnh viện số 1 Đà Nẵng, không biết là cô còn nhớ tôi không?"
"Là cô à, có chuyện gì không, lát nữa tôi có phỏng vấn rồi..."
Giọng của Đàm Thu Trang ở đầu dây bên kia có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Võ Anh Thư cũng nghe ra được, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, "Cô Phương sao lại xa cách như vậy, dù gì thì chúng ta cũng từng hợp tác một lần rồi mà."
"Hợp tác cái gì chứ, không lẽ vụ đó cô không được lợi gì chắc!"
"Cô Trang, cô kích động như vậy làm gì, tôi gọi điện để nói cho cô biết Trần Khả Như quay lại làm việc rồi, nghe nói là do phía cấp trên bệnh viện ra thông báo, theo cô thì chuyện này là do ai làm?"
"Tôi không có hứng thú gì với chuyện ở bệnh viện các người, sau này đừng liên lạ với tôi nữa."
Đàm Thu Trang vội vàng muốn cúp điện thoại, có thể nghe ra được cô ta đang cố tình muốn cắt đứt quan hệ với Võ Anh Thư.
"Chờ đã."Giọng nói của Võ Anh Thư cao lên một bậc, "Không lẽ cô Trang đã nắm chắc phần thắng trong chuyện với tổng giám đốc Việt rồi sao? Cô chưa biết sao, quan hệ thực sự của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt..."
"Bọn họ có quan hệ gì?"
Mặc dù Đàm Thu Trang rất ghét loại đàn bà bám dai như đỉa như Võ Anh Thư, đã dính phải là dứt ra không được.
Nhưng Võ Anh Thư làm việc ở bệnh viện, lại là đồng nghiệp với Trần Khả Như, ít nhiều sẽ biết được một ít tin tức.
"Bọn họ là…" Trong mắt Võ Anh Thư lóe lên một cái, môi vẽ thành một đường cong, đột ngột ngắt lời, "Thế này đi, cô Trang, chúng ta hẹn gặp nhau một buổi đi, cô có rảnh không?"
"Được rồi, thời gian cho cô chọn."
Ở đầu kia điện thoại Đàm Thu Trang đã nghiến răng nghiến lợi từ lâu, nhưng vẫn phải làm bộ khách khí, mụ đàn bà chết tiệt này rõ ràng là đang muốn dắt mũi cô.
Võ Anh Thư hừ lạnh, đừng nhìn ở việc Đàm Thu Trang là sao nữ đang nổi, so về thủ đoạn thì chưa chắc đã bằng được cô ta.
Quan hệ thật sự của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt chính là con át chủ bài trong tay cô, mà đã là át chủ bài thì đương nhiên là phải dùng ở thời điểm thích hợp nhất rồi.
Không vội gì, Đàm Thu Trang này có thể chậm rãi lợi dụng được.
...!
Sau đó, Trần Khả Như không hề quan tâm đến mấy lời của Võ Anh Thư và Phan Như Phương.
Hai người đó không đủ tư cách khiến cô phải phiền lòng nhiều.
Tuy nhiên trong bệnh viện lại không tránh khỏi mấy lời đồn thổi vô căn cứ, có lẽ là do đám người Võ Anh Thư tung tin.
"Chị Như, không lẽ chị không giận à? Hội của Võ Anh Thư thật quá đáng, suốt ngày đi nói linh tinh." Vũ Tuyết Trang tức tối bất bình, cũng may là bác sĩ Như đã quay lại, ít nhất thế giới này vẫn còn chính nghĩa.
Trần Khả Như thở dài: "Ai khôn ngoan thì sẽ biết đâu là thật, đâu là tin đồn vô căn cứ thôi".
Vũ Tuyết Trang bất thình lình nói: "Chị Như, đột nhiên em nhớ ra, hôm qua hình như chủ tịch Đông đã tới bệnh viện, có thể là anh ta không."
"Phan Huỳnh Đông?"
Trần Khả Như mím môi, trông có vẻ trầm ngâm: Có thật là anh ta không?
Nếu đúng như suy đoán thì trong lòng cô lại xuất hiện một loại cảm giác mất mát không tả được.
Đúng vậy, phong cách hiền lành này, ngoại trừ Phan Huỳnh Đông thì chắc là không có người nào khác.
"Chị Như, chị đào hoa thật đấy, thời tới cản không nổi...!hehe..." Vũ Tuyết Trang nghĩ hai người này thực sự có gì đó, cô nhướng mày và trêu chọc.
Trần Khả Như nghiêm túc nói: "Vũ Tuyết Trang,sau này em không được tùy tiện gọi cho Phan Huỳnh Đông.
Dù sao thì tình hình hiện tại của chị không thích hợp qua lại với người khác."
"Chị Như, phải không? Sao chị phải sống khó khăn như thế chứ...!Không, chị sẽ bị rối loạn nội tiết tố nếu cứ như thế này..."
Vũ Tuyết Trang bắt đầu lảm nhảm.
Trần Khả Như mấp máy môi.
Cô thực sự đang nghĩ làm thế nào để giải thích với Vũ Tuyết Trang rằng ít nhất cô sẽ không bị rối loạn nội tiết trong hai tháng này...!Khả năng của tổng giám đốc Việt về một số khía cạnh thực sự nằm ngoài tầm với của cô.
"Chị Như, sao mặt của chị đỏ vậy? Chẳng lẽ chị đang nghĩ điều gì không trong sáng sao? Không, chẳng lẽ tên tra nam kia có mấy hành động cầm thú với chị sao?"
"Chị đi gọi điện thoại!"
Trần Khả Như lấy điện thoại ngượng ngùng thoát khỏi tầm mắt của Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang nhìn cô hoảng hốt quay lưng ra khỏi cửa.
Thảo nào mấy lần cô tác hợp Trần Khả Như với Phan Huỳnh Đông, tất nhiên đây là ý của Xuân Mai, kết