Phan Huỳnh Đông chậm rãi nói, ánh mắt Trần Khả Như lại bình tĩnh, bình luận đúng trọng tâm: "So với cái những người cha đơn thân khác thì chủ tịch Đông đã làm rất tốt rồi."
Tuy nói như vậy nhưng cô mơ hồ cảm giác được, nhất định là Phan Huỳnh Đông đang làm nền cho cái gì đó.
"Bác sĩ Như, thực ra chắc cô cũng nhìn ra, tôi và Xuân Mai đều rất thích cô."
Quả nhiên, một giây tiếp theo, Phan Huỳnh Đông liền nói đến điểm chính.
"Chủ tịch Đông, tôi nghĩ anh nên biết, tôi không còn độc thân."Trần Khả Như nhanh chóng cắt lời của anh ta.
Vốn tưởng rằng đã qua lâu như vậy, chắc hẳn đối phương đã từ bỏ suy nghĩ này rồi.
Hơn nữa, lần trước ở cửa đồn công an, không phải Phan Huỳnh Đông đã nhìn thấy Lê Hoàng Việt rồi sao?Trong vòng tròn xã hội thượng lưu của bọn họ để ý nhất chính là mặt mũi.
Anh ta theo đuổi người phụ nữ của bạn mình, có thỏa đáng không?
"Bác sĩ Như, tôi còn biết nhiều thứ hơn những gì cô nghĩ."
Ánh mắt Phan Huỳnh Đông chăm chú, dường như cũng không hề để ý.
Sau khi Trần Khả Như hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì lập tức lại khôi phục như thường.
"Cô và Lê Hoàng Việt đã ngầm kết hôn."
Đây không phải là thăm dò, mà là câu khẳng định.
"Phải."
Trần Khả Như không tính phủ nhận.Phan Huỳnh Đông tra được là chuyện rất bình thường, xã hội này.
Chỉ cần bạn bằng lòng bỏ tiền ra, kết quả có được chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Phan Huỳnh Đông vẫn luôn quan sát cô.
Trần Khả Như vẫn là một người phụ nữ bình tĩnh cơ trí, cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho người chồng không chung thủy của mình, quả thực làm cho anh ta rất đỗi kinh ngạc.
Cô cao quý giống như một tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, trời sinh đã khiến cho người ta thương yêu, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
"Xin lỗi cho tôi nói điều này, tôi cảm thấy hôn nhân của hai người, chắc cũng không hạnh phúc gì..."
"Chủ tịch Đông, xin lỗi, tôi đi trước."
Sắc mặt Trần Khả Như cứng đờ, cất bước muốn chạy.Có hạnh phúc hay không, đương nhiên cô không muốn một người ngoài tới bình luận.
"Cô Như, cô chờ một lát, có thể nghe hết lời tôi nói được không?" Dưới tình thế cấp bách, Phan Huỳnh Đông túm được cánh tay của cô.
Trần Khả Như khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên phức tạp, người phía sau thì bày ra vẻ mặt xin lỗi rồi buông lỏng tay ra.
"Cô Như, cô đừng hiểu lầm.
Tôi không có ý gì khác, chỉ là có một vài lời từ tận đáy lòng, cảm thấy cần phải nói cho cô biết."
Lúc này trong đôi mắt của Phan Huỳnh Đông viết hai chữ chân thành, con ngươi màu nâu như bóng đêm dày đặc.
"Nếu như tương lai có một ngày cô ly hôn, bất kể là lúc nào, xin hãy cho tôi một cơ hội, ưu tiên cân nhắc tôi và Xuân Mai, được chứ?"
"Chủ tịch Đông, anh..."
Trần Khả Như có vẻ hơi xúc động, không phải là không có cảm giác.Cô là một phụ nữ, cũng sẽ có lòng hư vinh, nhất là đối phương lại là một người đàn ông rất ưu tú xuất sắc.
Thế nhưng...!
"Cô Như, thật lòng mà nói, tình cảm của tôi đối với cô cũng không sâu, dù sao chúng ta cũng quen biết chưa được bao lâu.
Kết hôn ấy à, đơn giản chỉ là về cùng một nhà sống qua ngày, cảm thấy tính cách của nhau thích hợp, ở chung hòa hợp là điều quan trọng nhất, cuộc sống không có nhiều tình cảm mãnh liệt và khắc cốt ghi tâm gì hết.
Đương nhiên, tôi chỉ hy vọng cô có thể thận trọng suy nghĩ.
Tính khí của Hoàng Việt tôi rất hiểu, cậu ấy không phải là người đàn ông chung thủy...!Cô Như, tôi và Xuân Mai sẽ vẫn chờ cô."
"Chủ tịch Đông, tôi đã hiểu ý của anh.Cám ơn sự ưu ái của anh dành cho tôi.Xin lỗi, tôi tạm thời không thể cho anh bất kỳ sự hồi đáp nào.Nhất định anh và Xuân Mai sẽ tìm được cô gái thích hợp hơn tôi."
Trần Khả Như vội vã nói xin lỗi rồi rời đi.
Ngữ điệu của Phan Huỳnh Đông không nhanh không chậm, nhưng loại thái độ lấy lui làm tiến này càng làm cho Trần Khả Như cảm thấy bối rối.
Chính là bởi vì anh ta quá tốt, quá giỏi đoán ý người khác.
Mặc dù biết rất rõ ràng cô đã có chồng, anh cũng vẫn bằng lòng tự hạ thấp địa vị để tiếp nhận cô, trưng bày phong thái của mình đến một cấp độ không thể tưởng tượng nổi.
Gần đây, những người này bị làm sao vậy? Vì sao từ sau khi Trần Khả Hân và Lê Hoàng Việt lần đầu tiên xuất hiện trong bệnh viện thì tất cả chung quanh cô cũng đều thay đổi vậy?
Tiết tấu sinh hoạt từ trước đến nay của bác sĩ Như bị loạn nhịp, cô không làm quen được với sự thay đổi này, bởi vì cô không chắc chắn đây là tình trạng tốt hay là xấu.
Trần Khả Như nhận được điện thoại của trưởng khoa Sơn, là việc của buổi sáng ngày hôm sau.
"Khả Như à, gần đây nghỉ ngơi có tốt không?"
Ngữ khí của trưởng khoa Sơn trong điện thoại trước sau như một, vẫn có chút gì đó muốn lấy lòng.
"Vâng, trưởng khoa, ông có lời gì thì nói thẳng đi."
Trước đó, thậm chí Trần Khả Như đã chuẩn bị xong tâm lý Trần Lập Nhân sẽ bảo cô chủ động xin từ chức, thế nhưng lời tiếp theo hoàn toàn ở ngoài dự liệu của cô.
"Khả Như à, nếu như cô cảm thấy đã nghỉ ngơi tốt rồi thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể đi làm lại.Cô là trụ cột vững vàng của khoa chúng ta, tôi vẫn luôn rất coi trọng cô.
Thanh niên mà, dù sao cũng phải trải qua một vài trắc trở trong cuộc sống chứ, cô nói có đúng không?...!Những việc khác, chờ cô trở về, chúng ta lại bàn bạc tử tế đánh giá chuyện về phó trưởng khoa..."
"Được, trưởng khoa, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện."
"..."
Phan Đức Sơn là một người khéo léo, biết xem xét thời thế, cô vẫn luôn biết điều này.
Chỉ là, thái độ hôm nay thay đổi quá đột ngột, quả thật hơi kỳ lạ.
Trần Khả Như lập tức mở trang Facebook của thành phố Đà Nẵng ra, tin tức của cô vẫn ở vị trí cao của trang đầu.Chỉ là trong một hai đêm, tất cả đều đổi thành những lời ca ngợi về cô, tất cả như nấm mọc sau mưa vậy, còn những tiếng mắng nhiếc hà khắc không tốt hoàn toàn biến mất.
Chuyện gì thế này?
Còn nữa, ảnh và tên thật có liên quan đến cô, cũng được tiến hành xử lý làm mờ.
Trong mắt Trần Khả Như giăng đầy nỗi nghi ngờ.
Trên internet vốn là thế giới nói gió thành bão, nhưng tình huống như vậy, nhất định là phía sau có ai đó đang giúp cô!
Người này là ai vậy chứ?
Trong đầu cô thoáng qua khuôn mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt trước tiên.Theo bản năng, cô liều mạng phủ nhận ở trong lòng, không đâu, người tự cao tự đại như Lê Hoàng Việt, sao lại quan tâm chuyện vặt vãnh này được.
Chẳng lẽ là Phan Huỳnh