Mấy người đi vào thì ra là Minh Lâm, Vũ Tuyết Trang và Trần Văn Bảo, vừa nghe được tin tức liền chạy đến đây.
Quả thực vừa rồi cô rất mơ hồ, cho nên chưa gọi điện đến phòng khám báo bình an.
Ánh mắt Trần Khả Như đảo qua đảo lại hai bên, đáy mắt có chút né tránh cùng ngượng ngùng.
Vừa nãy Lê Hoàng Việt cầu hôn cô sao? Thật đơn giản và rõ ràng.
Thình thịch, tim cô bây giờ đập nhanh một cách lạ thường.
Dựa vào tính khí của Lê Hoàng Việt, chuyện nghiêm túc bị phá hỏng, chắc hẳn lúc này trong lòng anh đang rất buồn bực.
“Chị Khả Như, chị làm chúng em sợ chết khiếp!”
“Chị không sao, chỉ bị hoảng sợ chứ không có gì nguy hiểm.”
Minh Lâm và Vũ Tuyết Trang cẩn thận kiểm tra người cô từ trên xuống dưới, không thấy vết thương nào trên người Trần Khả Như mới yên lòng.
Câu “hoảng sợ chứ không nguy hiểm” này nói ra cũng thật nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại không lột tả hết được sự gian nan trong đó.
Trong vụ đánh bom này, hai giáo viên và một chuyên gia đàm phán đã thiệt mạng, Lương Huy cũng phải trả giá rất đắt, kết quả cuối cùng cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
“Mọi người từ từ nói chuyện.”
Lê Hoàng Việt khách khí nói, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng Trần Khả Như cảm nhận được sự khó chịu của anh.
Lê Chí Cường dường như đang đợi ở cửa, Trần Khả Như không gọi anh lại, thầm nghĩ, người cầu hôn còn không vội, cô vội cái gì chứ.
Lẽ nào buồn bực vì lúc nãy chưa kịp đồng ý?
Sau đó Vũ Tuyết Trang nói với cô rằng bây giờ cô phải dè dặt hơn, làm giá hơn.
Ba năm trước, lúc cô kết hôn với Lê Hoàng Việt, cô đã phải chịu nhiều uất ức, lần này tuyệt đối không thể để anh dễ dàng có được cô.
Sau khi nói chuyện một hồi, Trần Khả Như bảo Trần Văn Bảo đưa Vũ Tuyết Trang và Minh Lâm về nhà riêng, còn cô định đến thăm Tống Quốc Minh.
Cậu ta tỉnh lại rồi.
Cô không thể tránh mặt mãi được.
Về tình về lý thì cô nên nói chuyện rõ ràng và cảm ơn cậu ta.
Trên hành lang, cô không nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lê Hoàng Việt.
Anh quả nhiên là không đợi cô.
Trong lòng Trần Khả Như cảm thấy có chút hụt hẫng, giống như đôi tình nhân hạnh phúc, chia xa một chút liền thấy nhớ nhung.
Bạn hy vọng thế giới của anh ta sẽ lấy bạn làm trung tâm mà chuyển động, xuất hiện bất cứ khi nào bạn ngước lên.
“Thưa cô, tổng giám đốc Việt nhờ tôi nói với cô rằng anh ấy phải về công ty trước, cô xong việc hãy gọi điện cho anh ấy…”
Lê Chí Cường không biết từ đâu chạy tới, đưa cho cô một chiếc điện thoại thông minh mới tinh, động điệu anh ta đều đều.
Trần Khả Như nhẹ nhàng cầm lấy chiếc điện thoại, cô hiểu ý của câu nói này.
Lê Hoàng Việt hoàn toàn buông tay rồi, anh để cô tự mình giải quyết chuyện của Tống Quốc Minh… Một người độc đoán như Lê Hoàng Việt lại có thể nhượng bộ vậy sao?
Anh mắt Trần Khả Như có chút rung động, cô hít sâu nói: “Lê Chí Cường, anh thay tôi nói với anh ấy, cảm ơn.”
Yêu không phải là đòi hỏi, mà là thấu hiểu lẫn nhau, vì người mình yêu mà học cách bao dung, tôn trọng và nhường nhịn.
Thật may mắn là cả Lê Hoàng Việt và cô cuối cùng cũng hiểu được điều này.
“Vâng.”
Lê Chí Cường khó hiểu đáp lại, anh ta phát hiện hứng thú xấu xa của tổng giám đốc Việt càng ngày càng mạnh.
Mọi chuyện đều có thể nói rõ qua điện thoại, tại sao còn phải để bên thứ ba như anh ta chuyển lời chứ? Lẽ nào là đang cố tình trêu tức người độc thân như anh ta?
Lê Chí Cường không thể ngờ rằng con đường cưng chiều vợ của tổng giám đốc Việt mới bắt đầu mà thôi.
Sau khi Trần Khả Như hỏi thăm y tá, mới tìm được phòng bệnh của Tống Quốc Minh.
Tống Quốc Minh không có người thân hay người giám độ nào khác ở thành phố Đà Nẵng, có thể nói ngước mắt nhìn, chẳng thấy ai là người thân, vì vậy lúc Trần Khả Như tới chỉ có thể gánh vác nghĩa vụ chăm sóc Tống Quốc Minh.
“Thưa bác sĩ, tình trạng của bệnh nhân ở giường 22 thế nào rồi?”
Trần Khả Như vừa hay gặp bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, cô giải thích thêm: “Tôi là bạn của bệnh nhân.”
“Ngoại trừ nhiều chỗ gãy xương và trầy da bên ngoài thì cơ bản không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là khỏe.”
“Vậy… Ngoài ra không có vấn đề gì sao? Ý của tôi là, trước đây anh ấy đang trong giai đoạn người thực vật…”
“Chuyên gia não bộ đã chụp x quang và thấy rằng bây giờ thể chất của anh ta rất yếu, nên còn phải kiên trì rèn luyện thêm…”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Trần Khả Như đại khái hiểu được tình trạng của Tống Quốc Minh, quả thực cậu ta bị thương nặng hơn Lê Hoàng Việt, nhưng trong cái rủi lại có cái may, từ trạng thái người thực vật tỉnh lại cũng coi như là chuyện tốt.
Bước chân của cô bỗng chậm lại, ban nãy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng lúc này thực sự đối mặt với cậu ta, cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vẻ mặt anh tú của người đàn ông rất điềm tĩnh, cánh tay trái và chân trái bó thạch cao, nhìn có vẻ hơi buồn cười, ánh mắt của Tống Quốc Minh đã bớt nham hiểm, thay vào đó phảng phất sự ung dung, đại khái có thể nói là một người đàn ông trầm tĩnh.
Cô vừa bước vào, cậu ta liền mở to mắt nhìn cô chăm chú, không điên cuồng như trước mà có cảm giác yên bình.
“Tôi làm anh thức giấc à?”
Trong lòng Trần Khả Như bây giờ rất mâu thuẫn, cô không biết liệu trí nhớ của Tống Quốc Minh có phải là dừng lại ở nửa năm trước không, hay là cậu ta vẫn nhớ cuộc sống hàng ngày trong vài tháng qua.
Lúc cậu ta là người thực vật, Trần Khả Như luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu ta, mỗi ngày đều cùng cậu ta nói chuyện, xoa bóp… Nhưng trước đó, cô vô cùng chán ghét cậu ta, chán ghét đến tận xương tủy.
Con người chính là một loài động vật đầy mâu thuẫn.
Ranh giới giữa hận mà không hận, ghét và không ghét, dần trở nên mơ hồ.
“Tôi nghe được ra là chị.”
Cậu ta nói rất ít, nhưng ngữ khí ổn định, dứt khoát.
Mỗi ngày trôi qua, cậu ta đều nhớ giọng nói của cô, mọi thứ về cô, cậu ta đều nhớ.
Trần Khả Như không thích cảm giác này, cô cố gắng phá vỡ bầu không khí, nhẹ nhàng hỏi: “Anh