Minh Lâm mới rời đi khoảng hai giờ, đúng vào buổi trưa, khi mặt trời đang chói chang nhất, Lê Hoàng Việt lại xuất hiện ở cửa phòng khám.
Nhưng mà chỉ là, toàn thân anh được bao phủ trong hơi thở lạnh lẽo, ngay cả khi mặc áo sơ mi dài tay, bước chân như gió kia cũng đủ để đè ép bầu không khí xung quanh xuống.
“...Ừ.”
Anh thấp giọng mà đáp lại một tiếng, hai mắt nhìn thẳng về phía Trần Khả Như.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, hầu như cũng không còn bệnh nhân nữa.
Vũ Tuyết Trang và Trần Văn Bảo lặng lẽ nhường chỗ cho hai người bọn họ.
Đặc biệt là người bây giờ đang có tâm trạng không tốt, Trần Khả Như, hiện tại chính là lúc cô ấy cần có người an ủi nhất.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lê Hoàng Việt đi thẳng tới, nhưng lại chỉ nhìn thấy cô đang đứng thẳng lưng, vẻ mặt đờ đẫn, giống như bị ai đó điểm huyệt vậy.
Trần Khả Như vẫn đang không ngừng suy nghĩ, hồi tưởng tại từng li từng tí về ngày tháng sống chung với Minh Lâm trong vòng nửa năm trước đó.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, lý do cuối cùng khiến cho Minh Lâm lựa chọn rời đi là vì thái độ của cô.
Cô cũng đã có thời gian một đêm để cứu vãn tất cả, nhưng mà, không hề.
Nếu như phải lựa chọn một trong hai người giữa Minh Lâm và Lê Hoàng Việt, câu trả lời quả thực đã quá hiển nhiên.
“Không có gì, chỉ là do Minh Lâm đã rời đi cho nên có chút buồn bã.”
Cô đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nghiêng đầu nhỏ qua, mềm mại ngả một cái, vừa vặn rơi vào trên đầu vai anh.
Rõ ràng đó chỉ là một hành động vô tình, nhưng sự phối hợp lại không thể chê vào đâu được.
“Trên đời không có bữa tiệc nào là vĩnh viễn không tàn.
Nếu như Minh Lâm rời đi, nghĩa là duyên phận của em và nó cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Huống chi, Minh Lâm chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của em, trong cuộc đời mỗi con người, những người đến rồi lại đi có rất nhiều, điều quan trọng nhất là...”
Lê Hoàng Việt đột ngột dừng lại, vô tình hữu ý nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, con ngươi tinh anh, sắc bén của anh lập tức tóm lấy cô, sáng rực bổ sung thêm: “Điều quan trọng nhất là, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ánh mắt và tầm nhìn của Trần Khả Như căn bản là không có chỗ nào để chạy trốn, giờ khắc này, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh đến đỉnh điểm.
Không có cách nào tốt hơn ngoại trừ việc dựa vào anh và dựa vào vòng tay của
anh.
Cô cảm động từ tận sâu trong trái tim, sự sợ hãi ở bên trong lồng ngực tan ra từng chút từng chút một, nhưng đồng thời cũng nổi lên sự nghi ngờ bất chợt: “Sao anh lại ở đây?”
“Ngày hôm qua, Vũ Tuyết Trang đã gọi điện thoại nói cho anh biết về chuyện cô và chú của Minh Lâm đã đến thăm nó, anh đoán bọn họ đường xa đuổi tới tận đây, đương nhiên là sẽ không đơn giản chỉ là đi thăm lại người thân, ôn lại chuyện cũ, có lẽ là bọn họ muốn đưa Minh Lâm rời đi!”
Lê Hoàng Việt chậm rãi nói, ánh mắt sâu xa trong con ngươi tăng thêm gấp mấy lần.
“Cho nên, anh nhìn vào dáng vẻ hiện tại của em, cũng đã biết được kết quả rồi?”
Trần Khả Như nhẹ giọng trách mắng, Vũ Tuyết Trang cái cô gái nhỏ này, không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau lưng của Lê Hoàng Việt rồi, vừa mới có chút gió thổi cỏ lay đã nhanh chóng mật báo tin tức, mách lẻo giống như là hạ bút thành văn vậy! Mấy ngày trước còn rất không biết xấu hổ bày tỏ lập trường trung lập của chính mình nữa!
Lê Hoàng Việt ẩn ý sâu xa nói: “Không phải là anh đã nói rồi sao, thực ra Minh Lâm đi theo cô và chú của nó, cũng chưa chắc là chuyện không tốt.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Trần Khả Như chợt nhớ ra rằng bản thân mình là một người mẹ xứng chức.
Từ khi còn nhỏ cô đã thiếu thốn tình mẹ, cô cũng thực sự không giỏi trong cách giáo dục và giao tiếp với một đứa trẻ.
Vốn dĩ Trần Khả Như vẫn luôn tràn đầy tự tin, nhưng lúc này, cô lại nhận được một đả kích có khả năng lật đổ nhất.
Cô không hiểu, tại sao sự thay đổi của Minh Lâm trong khoảng thời gian ngắn ngủi chuyển từ Sìn Hồ đến Thành phố Đà Nẵng này càng ngày càng có sự thay đổi lớn đến như vậy, thay đổi đến mức cô hoàn toàn không tìm thấy được bóng dáng trước đây của nó nữa.
Sự thay đổi của Minh Lâm có thể là do tin tức kết hôn quá mức ồn ào giữa cô và Lê Hoàng Việt.
Giới truyền thông cùng với những nhân viên văn phòng chỉ mong sao có thể không cần kiêng dè mà đưa tin và thổi phồng sự việc, người xem kịch vui thì lại càng không sợ làm lớn chuyện.
Ngoài ra, mấy người ở trong phòng khám bệnh ngày nào cũng không thiếu được những lời trêu chọc, có lẽ điều này đã càng làm trầm trọng thêm nỗi sợ hãi và gánh nặng của Minh Lâm.
Nó vẫn luôn cảm thấy tự ti về thân phận con nuôi của mình, đặc biệt là ở những nơi hoàn toàn xa lạ, tấc đất tấc vàng như Thành phố Đà Nẵng này.
“Bởi vì...” Lê Hoàng Việt do dự: “Hôm qua anh không yên tâm cho nên đã bảo Lê Chí Cường đi điều tra về thân phận của bọn họ.
Hai người bọn họ quả thực là cô và chú của Minh Lâm, đồng thời cũng đúng là tháng trước cô của Minh Lâm mới được xuất viện.
Bọn họ chỉ có một cô con gái cho nên bọn họ dự định nhận Minh Lâm làm con trai kế thừa hương hỏa của nhà mình, cũng sẽ đối xử với Minh Lâm như con trai ruột...”
Hóa ra là như vậy.
Trái tim của Trần Khả Như không kìm được mà buông lỏng ra, hóa ra cô rất sợ hãi và băn khoăn, không biết cô và chú của Minh Lâm có mục đích xấu nào hay không, dù sao thì nó cũng không phải là con trai ruột, chỉ dựa vào lời nói từ một phía cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được, bây giờ nghe nói vốn dĩ họ muốn có người con trai này, cho nên mới đợi đến khi kinh tế ổn định rồi mới đến tìm Minh Lâm.
“Chỉ là vẫn luôn cảm thấy mắc nợ Minh Lâm, bởi vì lúc ấy em và nó đã thỏa thuận với nhau rồi, nhưng không ngờ, đến cuối cùng em lại vẫn phụ lòng Minh Lâm.”
“Cô gái ngốc, em không mắc nợ Minh Lâm cái gì hết, đó là sự lựa chọn của chính nó.”
Lời anh vừa mới rơi xuống, Trần Khả Như liền cắn chặt hai hàm răng, mím thật chặt môi không nói tiếng nào.
Cô không phủ nhận những gì Lê Hoàng Việt nói, chẳng qua chỉ là trong lòng cô khó có cách nào có thể buông bỏ ngay lập tức được.
“Em phải tin tưởng, Minh Lâm đi theo cô của nó trở về là một lựa chọn đúng đắn và sáng suốt.
Nếu em nhớ Minh Lâm, anh có thể đưa em đến thăm nó bất cứ lúc nào, được không?"
“...Ừ.”
Trần Khả Như mạnh mẽ gật đầu, còn khóe miệng của Lê Hoàng Việt lại gợi lên một đường vòng cung như có như không, đầy nham hiểm, uy nghiêm và sắc bén.
Nhóc con ngáng đường cuối cùng cũng đã biến mất.
Tốt nhất, vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại.
Điều mà Trần Khả Như nghĩ trong lòng là, nếu như đã tách ra rồi, vậy thì cũng không cần thiết phải dây dưa, không dứt khoát như vậy nữa, cô có thể tìm người thường xuyên tới tìm hiểu về tình hình của Minh Lâm, nhưng không cần phải gặp mặt, nếu lại gặp lại, sợ là chỉ làm tăng thêm sự thương cảm.
Có lẽ Lê Hoàng Việt nói đúng, cô là một người mẹ không xứng chức, đối với Minh Lâm mà nói, đó có lẽ không phải là kết cục tốt nhất cho nó.
Ban đầu chắc sẽ cảm thấy có chút khó chịu, chầm chậm rồi cũng sẽ quen thôi.
“Hiện tại có đói bụng hay không, có muốn ăn gì không?”
“Có một chút.”
Trần Khả Như rời khỏi đầu vai anh, dáng vẻ rất nghiêm