Hẳn là đã chịu nhiều đau khổ.
Ung thư là bệnh nan y, làm hóa trị cùng các phương pháp điều trị khác cộng với cơ thể đau đớn, trong lòng sợ hãi sẽ thành một người bình thường đến tơi bời.
Tuy là vậy, Trần Khả Như không cảm thấy sảng khoái chút nào.
Hận, quá mệt mỏi.
Cần gì phải để ý đến những người bạn không thích.
Lê Mỹ Hoa không chào cô, chỉ dừng trên cái bụng tròn trịa của cô rồi thu tầm mắt.
Ăn được một lúc, Lê Mỹ Hoa đột nhiên đau đầu không chịu nổi, ngã thẳng từ trên bàn ăn xuống đất lăn lộn, miệng gào khóc, co quắp đau đớn, tiếng kêu la hết sức thê thảm, thống khổ.
"Không sao chứ?"
Lê Hoàng Việt đỡ lấy Trần Khả Như, cô lắc đầu, không thể phủ nhận cô thật sự bị Lê Mỹ Hoa dọa sợ, người kia lăn qua lộn lại giãy giụa, đập đầu vào tường, đau đến độ thà chết cho xong.
Những người phụ nữ thích tính kế kia, Trần Khả Hân, Trần Phương Liên, Lương Như...!Nhắc tới, kết cục của Lê Mỹ Hoa thảm nhất, phải chết đi trong khổ sở, đau đớn.
"Cha mẹ, con đưa Mỹ Hoa tới bệnh viện."
Lê Hoàng Việt lập tức cúi người, định bế Lê Mỹ Hoa.
Nhưng Lê Mỹ Hoa không chịu, cô ta mở đôi mắt đỏ như máu, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, khô kiệt: "Không...!Em không muốn đến bệnh viện...!Không đi..."
Đồng tử co rút kịch liệt, chứng tỏ vô cùng sợ hãi.
Tựa như từng lỗ chân lông trên người cô ta cũng run rẩy theo, thu mình vào xó, ném mình vào chỗ khuất đèn.
Đến bệnh viện, đối với cô ta, đáng sợ thế đấy.
Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh thấy cảnh này không đành lòng, mặc dù Mỹ Hoa trước đây đã phạm rất nhiều lỗi, giờ phút này hai người thân là cha mẹ, hốc mắt ướt đẫm, lòng đau như cắt, nhưng không thể giúp được gì.
Nhìn thấy trạng thái của cô ta, Lê Hoàng Việt cân nhắc thiệt hơn nói: "Được, không đi bệnh viện, anh sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi."
Đối với người bị ung thư giai đoạn cuối, bệnh viện ra thông báo bệnh nguy kịch, yêu cầu gia đình đưa đi ăn uống, chơi bời, đến hay không đến cũng vậy.
Ban đêm, Trần Khả Như ngủ rất trằn trọc.
Không đến mức đồng cảm với Lê Mỹ Hoa, chỉ là trong lòng đột nhiên có muôn vàn cảm khái.
Tính mạng con người thật là ngắn ngủi, nhớ đến trước cô hết lần này tới lần khác đem sinh mạng ra làm trò đùa, thực sự có chút hối hận.
Mấy ngày lại qua, Trần Khả Như đến bệnh viện siêu âm bốn chiều.
Lúc đó bụng cô, nói không ngoa chưa, phình như khinh khí cầu, theo lý thuyết hơn bốn tháng không thể lớn như vậy, nên rất nhiều người đều bảo cô sinh đôi.
Bản thân Trần Khả Như cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì kết quả của những lần siêu âm trước đó đều là thai đơn, chắc là do phù nề cộng với u xơ tử cung.
Mà chuyện thấy máu đỏ cũng không còn xảy ra nữa.
Lê Hoàng Việt không rảnh, Nguyễn Phương Thanh đi theo cô, tinh thần Lê Mỹ Hoa suy sụp, đội một cái mũ rất to, bước đi run rẩy, cứ nhất quyết chọn hôm nay đi ra ngoài.
Lê Hoàng Việt và Nguyễn Phương Thanh lo lắng thân thể cô ta không chịu nổi, cho nên không dám để cô ta đi quá xa, ngày nào cũng ở trong nhà.
Đối với một người biết rõ mình đang chờ chết mà nói, đó là một cực hình.
Ba người vừa xuống xe ở ngã tư đối diện bệnh viện, Lê Mỹ Hoa như đã tính trước, bảo Nguyễn Phương Thanh giúp cô ta đi mua nước.
Nguyễn Phương Thanh không nghi ngờ cô ta, liền tự động xóa bỏ mâu thuẫn trước đó, để lại Lê Mỹ Hoa và Trần Khả Như lại.
"Lê Mỹ Hoa, cô muốn nói gì với tôi."
Mặc dù cô ta sắp chết, Trần Khả Như vẫn rất đề phòng cô ta, trong mắt có chút cảnh giác.
Bây giờ cô là phụ nữ có thai, bụng lớn, có khi đứng lâu còn mệt chứ đừng nói đến việc chạy.
Đôi mắt vô hồn của Lê Mỹ Hoa cứ dính chặt vào trên bụng cô.
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Trần Khả Như nổi da gà, cô ta muốn làm cái quái gì vậy?
Cô ta u sầu, như đang nói với chính mình: "Trần Khả Như, cô biết không? Tôi thật sự ngưỡng mộ cô, anh trai tôi yêu cô như vậy, cô còn đang mang thai.
Người đàn ông tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình cô...!Tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đều bị cô chiếm hết!"
Cô ta đột ngột chuyển đề tài, ngẩng đầu lên, trong mắt như có ngọn lửa đang đập nhảy nhót, lại như một dòng sông băng đang kết lại, là lời tố cáo ai oán nồng đậm, đặc đến mức không thể tan biến: “Còn tôi, tình yêu của tôi không còn nữa, tôn nghiêm của tôi không còn nữa.
Bây giờ tiếng tăm mất, đứa con cũng không còn, sao tôi phải sống thảm như vậy!”
Trần Khả Như chợt lùi lại, nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có mệnh riêng, bệnh tật không thể lường hết được, có trách trời cũng vô dụng.
Thà buông ra, nghiêm túc sống những ngày còn lại thật tốt, để không hối hận."
Cô không chắc mình có chọc tức người đối diện hay không, cũng không thể để mình yếu thế, như vậy ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình.
Lê Mỹ Hoa bỗng nhiên cười, trên gương mặt không thịt chỉ còn lại một lớp da bọc xương, nụ cười này cực kỳ rợn người.
Dáng vẻ cô ta bây giờ là giống hệt lần đầu tiên cô thấy Trương Phước Thành ở biệt thự Sơn Lâm.
"Cô cười cái gì?"
"Trần Khả Như, tôi hận cô, hận không thể giết được cô."
Ánh mắt cô ta dữ tợn, cuối cùng bước từng bước tới, giống như một bộ xương biết đi.
Khắc đó, Trần Khả Như lạnh buốt sống lưng, lo lắng Lê Mỹ Hoa sẽ làm hại cô hoặc đứa con trong bụng cô.
Trong vài giây, cô tính toán kỹ lưỡng các biện pháp đối phó.
Nguyễn Phương Thanh đột nhiên nghĩ tới gì đó, không mua sắm nữa, vội vàng từ trong siêu thị đi ra, hốt hoảng chạy về, gấp đến độ mặt tái nhợt.
Vừa rồi sao lại lẩm cẩm để mình Mỹ Hoa và Khả Như lại với nhau, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
Từ xa bà đã thấy biểu hiện của hai người không ổn, trong lòng quặn lên, lồng ngực ngột ngạt phát hoảng, bà đứng tại chỗ