Trần Khả Như nhìn theo, ánh mắt dừng ở vị trí mà Vũ Tuyết Trang đang chỉ, đường nét của thai nhi rất rõ ràng, nhưng sau lưng hình như có một bóng đen mơ hồ.
"Là sinh đôi!"
Vũ Tuyết Trang trước cô một bước, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Không ngờ cô ấy thật sự nói đúng, chị Khả Như đang sinh đôi, một trai, còn bé núp sau vẫn chưa biết.
Cần phải làm thêm siêu âm bốn chiều, khả năng chỉ siêu âm thế này không xem được.
Vũ Tuyết Trang hớn hở ra mặt, nói năng hay say, nếu sinh đôi trai gái thì quá tuyệt, nhưng hai cậu nhóc cũng rất đáng yêu.
Gương mặt Trần Khả Như ánh lên nét cười dần dần bị nơi khác hấp dẫn, con ngươi dần dần thu thập, nín thở, dường như ngay cả hơi thở cũng đông cứng lại.
Cái bóng đó là gì?
Trái tim mềm mại của cô như bị kim đâm xuyên qua, cơn đau âm thầm ập đến, nhưng cô không có khả năng chống đỡ.
Rất nhanh, nụ cười của Vũ Tuyết Trang biến mất một cách kỳ lạ, cô ấy run rẩy hỏi: "Chị Khả Như, khoảng thời gian này chị có bị đau bụng gì không, hay là bị tức ngực?"
Chỉ nghe Trần Khả Như nhẹ giọng nói: “Thỉnh thoảng.” Một lúc sau mới nói thêm: “Không nghiêm trọng.”
"Chị Khả Như, để em lấy phim cho chị."
Tim Vũ Tuyết Trang nặng nề, sau khi cóp lại dữ liệu, mắt nặng trĩu nói với Trần Khả Như.
"Ừ."
Chính bởi hai người hiểu nhau nên không cần nói nhiều, chỉ cần dùng cách đơn giản nhất để giao tiếp, đều rõ trong lòng đang sợ gì.
Nửa tiếng sau.
Đơn siêu âm phát ra, xếp chung vào thời gian ba tháng.
Vũ Tuyết Trang nghiêm túc nói: "Chị Khả Như, chị rất rõ tình trạng của mình.
Em tin không cần em nói thêm, chị phải đưa ra lựa chọn càng sớm càng tốt."
"Tuyết Trang, đừng ép chị, cho chị thêm ít hôm được không?"
Ánh mắt Trần Khả Như phức tạp, trên mặt nhàn nhạt khẩn cầu.
Vũ Tuyết Trang cũng khổ sở nói: "Chị Khả Như, lần trước đã 4 cm.
Mới được một tháng mà nó đã phát triển đến 7 cm.
Vốn chị sinh đôi, em rất mừng cho chị.
Nhưng tử cung của một người phụ nữ chỉ lớn có mức độ, phản ứng tiêu cực của chị hiện tại đã quá rõ ràng.
Nửa tháng nữa, một tháng nữa, em thực sự khó có thể tưởng tượng được...!"
Càng nói giọng của Vũ Tuyết Trang nhi nhí, tựa hồ đến khi mọi càng để yên mọi chuyện thì về sẽ càng khiến bọn họ khó xử lý hơn.
Trần Khả Như che bụng, vuốt nhẹ, trong mắt dâng trào cảm xúc, giọng điệu dịu dàng: "Tuyết Trang, chúng ta đợi đã, chờ một chút được không, chuyện này ngàn lần không thể nói cho Lê Hoàng Việt..."
Lời còn chưa dứt, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ cửa văn phòng.
"Ngàn lần không thể nói cho anh biết chuyện gì?"
Cả người Lê Hoàng Việt lạnh như băng đứng bên ngoài, đưa Nguyễn Phương Thanh về, xử lý di thể Lê Mỹ Hoa thỏa đáng, liền gạt những chuyện khác sang một bên, trực tiếp chạy tới đây.
Lê Mỹ Hoa chết rất bi thảm, anh lo tâm trạng của Trần Khả Như sẽ bị ảnh hưởng.
Lê Mỹ Hoa từ nhỏ đã kiêu ngạo và cực đoan, ai biết được nó nói gì với Trần Khả Như trước khi tự sát.
Cô vẫn ổn, cảm ơn trời đất.
Khi Lê Hoàng Việt bước đến gần, trái tim Trần Khả Như thắt lại, cùng với Vũ Tuyết Trang đang tái mặt, lúng túng bên cạnh.
Sau khi tới gần, khí tức vọt ra, tầm mắt dày đặc, như có năng lực nhìn thấu lòng người, lặp lại câu hỏi: "Hai người đang nói gì?"
Vũ Tuyết Trang run rẩy nói: "Giám đốc Việt, chuyện này...!là như thế này...!chuyện kia..." Sau khi lắp bắp một hồi, nghiêm mặt nói: "Dù sao tôi cũng không biết gì cả, vợ chồng hai người tự nói đi."
Cô đã quyết thoái thác, dù sao quyền chủ động cũng nằm trong tay Trần Khả Như.
Trần Khả Như đột nhiên đè nén sự u tối trong mắt, vui vẻ nói: "Vốn định giấu để cho anh niềm vui bất ngờ, em vừa siêu âm bốn chiều, đã biết giới tính của đứa trẻ, là con trai."
"Có thật không?"
Ngay cả người cẩn thận như Lê Hoàng Việt, lúc này nghe lời giải thích hợp tình hợp lý của cô, sự chú ý không khỏi bị niềm vui sướng dồi dào bao vây..
Khóe miệng khẽ nhếch, ngay cả khóe mắt cũng chan chứa vui sướng.
“Vâng.” Trần Khả Như gật đầu.
Khắc kia, cô thấy Lê Hoàng Việt cười vô cùng hạnh phúc, trong lòng càng thêm chua xót, suy nghĩ mâu thuẫn và phức tạp.
Lúc này, cô như đang đau đớn giữa hai cực sông băng và núi lửa.
"Bà xã, cảm ơn em."
Anh đứng trước mặt cô, cái bóng khổng lồ bao trùm lấy cô.
Anh cúi đầu, ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mái đầu và mái tóc mềm mại.
Cổ họng cô đắng ngắt, sau khi cố nén lại, giọng mũi rõ ràng tiếp tục: "Con cậu con trai có thể khiến anh vui đến độ này, có thể thấy ban đầu anh thích con trai, còn cố ý nói trai gái đều giống nhau..."
Lê Hoàng Việt cũng chẳng sợ gì, ngược lại là không nhanh không chậm nói: "Bà xã, chỉ cần em sinh gì, con nào anh cũng thích."
Trần Khả Như nhẹ nhàng nói: "Vậy tiếp đây em phải nói với anh, là sinh đôi, giới tính của một bé tạm thời chưa rõ."
"Cái gì?"
Trong mắt Lê Hoàng Việt khiếp sợ, thân thể khẽ run lên, có chút không kiềm hãm được.
Thật lâu sau, anh mới dần dần thoát khỏi trạng thái hưng phấn này, đôi mắt sâu thẳm vẫn sâu thẳm như trước, nhưng không che giấu được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh thành kính cúi người, ngồi xổm trước mặt Trần Khả Như, dán vào chiếc bụng tròn trịa của cô.
Trần Khả Như phát hiện Lê Hoàng Việt rất thích làm như vậy, thỉnh thoảng lắng nghe tiếng tim thai nhi đập, cảm nhận sợi dây huyết thống thần kỳ.
"Bà xã, cảm ơn em."
Giọng anh nham nháp, khả năng đang kích động.
Từ khi đứa con đầu lòng của anh với Trần Khả Như không còn nữa, bác sĩ nói rất khó có thai, từ đó