Làn da vốn trắng trẻo Hoàng Việt tú của cậu ta rám nắng không ít, càng thêm nam tính hơn, cảm giác hoàn toàn khác trước đây.
Là ánh mắt sao? Hay là một cái gì đó khác.
Không biết tại sao lúc đó, Trần Khả Như lại khóc, nước mắt lặng lẽ rơi theo gió như một cái van không thể đóng lại.
Đôi mắt sưng đỏ, từng giọt nước mắt lấp lánh khiến người ta xót xa.
"Lên xe."
Nghe đối phương gọi, Trần Khả Như như bị ma xui quỷ khiến bước vào ghế phụ cạnh ghế lái.
Chiếc Volkswagen đen chạy đều đều trên phố, hai người trong xe im lặng hồi lâu.
Tiếng nức nở của Trần Khả Như dần dần ngừng lại.
“Không sợ sao?” Tống Quốc Minh hỏi.
Trần Khả Như lắc đầu.
Cho dù trước kia có bao nhiêu ân oán với cậu ta, bây giờ gặp lại, cảnh còn người mất, nàng đang bụng mang dạ chửa, dù có bất kỳ âm mưu gì trước mắt, cô cũng bất lực.
Tống Quốc Minh và cô đều là loại người cố chấp, thích thì yêu, yêu thì quyết không chùn bước, chẳng qua là bọn họ dùng những cách khác nhau, còn cô thì không dám làm ẩu.
Tống Quốc Minh tin mình đã làm đủ cả, chỗ sai duy nhất là cô không yêu cậu ta.
Vật đổi sao dời, nói yêu hay không yêu quá nông cạn lại mỏng manh.
Đôi mắt của Tống Quốc Minh bớt u ám hơn, thêm mấy phần tang thương: "Tại sao chị lại đi bộ một mình, Lê Hoàng Việt lại bắt nạt anh chị?"
Trần Khả Như hít một hơi thật sâu, giọng mũi rất nặng, hỏi: "Tống Quốc Minh, anh có thể đưa tôi rời khỏi Đà Nẵng một khoảng thời gian không.
Tóm lại đừng để anh ấy tìm được, đừng hỏi tại sao?"
Cô vừa dứt lời, Tống Quốc Minh kinh ngạc, ngay cả bản thân Trần Khả Như cũng bị hù dọa, hóa ra cô đã nghĩ như vậy, đây chính là suy nghĩ chân thật nhất sâu trong lòng cô.
Tống Quốc Minh thấy cô đau khổ, đôi mắt bi thương, ánh mắt đảo tới đảo lui trên bụng cô, ngực như bị cái gì đó chặn lại, không thể nói rõ tư vị.
"Được."
Cậu ta đáp lại rõ ràng.
Chỉ cần đó là điều cô muốn, cậu ta đều sẵn lòng, dốc sức thỏa mãn.
Trên đường đi, Tống Quốc Minh nói với cô ấy về trải nghiệm mấy tháng qua, thực ra không phải là trải nghiệm gì to tát, chỉ là đi rất nhiều nơi, thường gọi là du lịch bụi, đi tới lui, cơ bản là lang thang phía bắc tổ quốc.
Một ngày nọ, cậu ta nhìn thấy một nữ du khách có gương mặt và dáng vẻ rất giống với cô, mới nhận ra rằng cậu ta luôn nhớ Trần Khả Như rất nhiều, vì vậy đến đây chỉ để nhìn cô từ xa.
Cậu ta thỉnh thoảng kể một vài câu chuyện cười, đôi khi có thể làm Trần Khả Như cười.
Tống Quốc Minh đã thay đổi, cô cũng thế không phải sao.
Một cuộc trò chuyện êm ả, thân thiện như vậy là điều mà ban đầu cả hai không ngờ tới.
"Trần Khả Như, chị phải suy nghĩ rõ ràng, thật sự không muốn gặp lại Lê Hoàng Việt sao?"
Tống Quốc Minh không phải thánh cứu thế, cậu ta và Lê Hoàng Việt là tình địch của nhau, có gì mà không dám mang cô đi?
Nhưng nếu yêu một người, dù có cưỡng ép cũng không thể có được, nếu tiếp tục cố chấp há chẳng phải cực kỳ ngu xuẩn sao?
Cậu ta nói: "Tôi không sợ đắc tội Lê Hoàng Việt, tôi chỉ sợ chị sẽ hối hận."
"Tôi sẽ không hối hận.
Cho dù hậu quả như thế nào, một mình tôi sẽ gánh chịu."
Trần Khả Như nói một cách quyết liệt, Tống Quốc Minh cảm thấy không có lý do gì để bác bỏ cô.
Bệnh viện đa khoa An Tâm.
Lê Hoàng Việt vẫn ở trong căn phòng mù mịt khói thuốc mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa đi ra ngoài.
Lê Chí Cường bất giác mở cửa, không khí nặng nề khói, nhanh chóng nói: "Giám đốc, mợ chủ....!tìm được rồi, chị ấy lên một chiếc xe, chủ xe là..."
"Chủ xe là ai?"
Lê Hoàng Việt đột ngột quay người lại, những tia sáng lạnh lùng bật ra khỏi đôi mắt đen tuyền, góc mặt sắc bén.
"Tống Quốc Minh."
Lê Chí Cường nuốt nước bọt, vừa dứt lời liền cảm thấy sát ý cuồn cuộn, chỉ nghe thấy Lê Hoàng Việt nghiến răng nghiến lợi: "Tống Quốc Minh, tao đã nói, đừng để tao thấy mày ở Đà Nẵng, nếu không tao sẽ khiến mày chết không chỗ chôn!"
Tính ra, Tống Quốc Minh là người duy nhất lúc nào cũng đối kháng với anh!
Tình huống hiện tại của Trần Khả Như rất nguy cấp, khối u trong bụng càng ngày càng lớn, Tống Quốc Minh đúng là lớn gan, nhỡ như có chuyện gì xảy ra cậu ta chết ngàn lần cũng không đủ, vì vậy cần phải khẩn cấp là tìm được bọn họ càng sớm càng tốt.
"Lập tức liên lạc với cảnh sát, phong tỏa tất cả các sân bay, hải quan, đường bộ, đường sắt...!của thành phố Đà Nẵng.
Một khi tìm thấy cô ấy, lập tức đưa đến bệnh viện!"
Lê Hoàng Việt hung hãn siết chặt tay.
Tống Quốc Minh chết tiệt, mày cho rằng mày yêu cô ấy sao? Mày đang đẩy nhanh cô ấy đến cửa tử! Tống Quốc Minh, thằng khốn kiếp!
Sau đó, Lê Hoàng Việt mới thực sự hiểu cảm giác tuyệt vọng là như thế nào, thế nào gọi là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa! Trần Khả Như và Tống Quốc Minh cứ như không khí tan biến khỏi thành phố Đà Nẵng.
Tống Quốc Minh rất thông minh, cậu ta đã thành công chi tiền để mấy phụ nữ mang thai giả xuất cảnh, điều này gây trở ngại cho sự phán đoán của anh, lãng phí thời gian, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Anh công bố treo thưởng tìm người, ngày nào cũng có rất nhiều người đến cung cấp manh mối, xác minh từng người một, rất mất thời gian, nhất là có những kẻ chỉ đến lừa tiền.
Ngày tháng trôi qua, Lê Hoàng Việt, giống như những chiếc lá của toàn bộ thành phố Đà Nẵng, từng chiếc dần úa tàn, khô héo, rơi rớt thành bùn.
Giữa những kỳ vọng và thất vọng lặp đi lặp lại, anh suy sụp và tuyệt vọng.
Tính tình trở nên bạo lực hơn và rất khó giao tiếp, khó mà đến gần.
Lê Chí Cường không đành lòng thấy cảnh này, lại không có cách nào.
Nếu giám đốc Việt cứ tiếp tục như vậy thì mạng cũng không còn mất.
Làm việc ngày đêm, đêm cũng không ngủ, dáng vẻ khôi ngô trước kia biến thành dơ dáy, điêu tàn, không biết có phải mấy ngày không đánh răng, mấy ngày nay không rửa mặt, hai mắt gần như tê dại, không chút ánh sáng, quầng mắt thâm xì, một mực vùi mình trong văn phòng của ở cao ốc Á Châu.
Không mở cửa sổ, cứ tối om