Nghe vậy, Lê Hoàng Việt đang định đấm tiếp, khựng tay lại giữa không trung.
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rủ xuống, vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi, xin anh tha thứ cho sự tùy tiện lần cuối của em."
Lê Hoàng Việt đột nhiên nới lỏng tay đang siết cổ Tống Quốc Minh, Tống Quốc Minh lại ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng.
Nói đến đây, Trần Khả Như cảm thấy rất có lỗi với Tống Quốc Minh, Lê Hoàng Việt sớm muộn gì cũng sẽ tìm được.
Cô đã từng đề nghị cậu ta rời đi, nhưng cậu ta không chịu.
Lê Hoàng Việt đứng dậy đi tới bên người phụ nữ ngồi trên ghế bập bênh, bóng dáng cao lớn che khuất cô, mảng lớn ánh mặt trời biến mất, quanh người anh toát ra một lửa giận khó tả: “Trần Khả Như, em có biết lần này em tùy ý khiến anh không khác gì rơi vào địa ngục! Anh có biết khi em ở cạnh Tống Quốc Minh, người khác cho rằng hai người là một cặp vợ chồng, anh muốn giết người đến mức nào không?"
Anh đang cố gắng hết sức để kiểm soát, để cô có thể cảm nhận được, tưởng tượng ra nỗi nhớ nhung dày vò đó.
"Em xin lỗi...!"
Trần Khả Như sững sờ, tự hỏi mình có thể nói gì khác ngoài câu này.
Giữa con và người yêu, cô đã chọn con.
Còn lựa chọn của Lê Hoàng Việt là cô.
Vì vậy, suy cho cùng, cô tương đối ích kỷ.
"Em, người đàn bà đáng giận này! Nhỡ em xảy ra chuyện, em bảo anh nên làm cái gì hả?"
Lê Hoàng Việt không ngừng gầm lên, hai bên thái dương nổi gân xanh, ánh mắt như muốn ăn thịt người… Nhưng trong lúc đang đằng đằng sát khí như thế, cô đón lấy ánh mắt của đối phương, lòng vô cùng áy náy.
Cả anh và cô đều gầy.
Bọn họ đều đau lòng lẫn nhau.
Giây kế tiếp, Lê Hoàng Việt cúi xuống, ôm mặt cô, hết sức kiềm chế hôn lên trán, chóp mũi cô bằng một nụ hôn nóng bỏng khao khát, cuối cùng trăn trở trên môi cô.
Hôn thật ngọt ngào.
Nhưng những người vây xem, đội trưởng Dư, Lê Chí Cường cùng Tống Quốc Minh đang nằm xuống lại cảm thấy khẽ nhói, đau lòng thay.
Hai người này ở trong lĩnh vực của họ đều là nhân tài, dù có nhiều tiền đến đâu chăng nữa cũng không tránh được với sự thử thách và sắp đặt của ông trời.
"Anh Tống Quốc Minh, cảnh sát của chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ bắt cóc.
Đi vào nhà lao một chuyến thôi."
Hai cảnh sát mặc thường phục mà đội trưởng Dư không nhiều lời còng tay cậu ta lại, mấu chốt ở đây là ý của giám đốc Việt.
Bà Lê đang bụng mang dạ chửa còn có người trắng trợn cướp, bảo mấy thiếu nữ kia phải sống sao.
Trần Khả Như nói nhanh: "Đội trưởng Dư, không phải lỗi của anh ấy, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, do tôi ép buộc anh ấy."
"Bà Lê..." Đội trưởng Dư lúng túng nhìn giám đốc Việt.
Vẻ mặt Tống Quốc Minh thờ ơ, không hề cảm thấy mình đã làm gì sai hoặc sắp phải đối mặt với luật hình.
“Hoàng Việt, bây giờ không phải em vẫn khỏe sao, đừng làm khó Tống Quốc Minh, được không?” Trần Khả Như nắm lấy tay Lê Hoàng Việt, chậm rãi nói.
Anh đang tức giận, ai biết cô lên tiếng bênh vực có thể phản tác dụng hay không.
Lê Hoàng Việt nuốt không trôi cơn giận này, cho dù là bề ngoài hay trong lòng, anh ta không phải kiểu người thích lấy đức báo oán, cười một tiếng là bỏ qua hết thảy thù hận.
"Cảnh sát, tôi đi cùng các anh."
Tống Quốc Minh đột nhiên nói, trong huyết sắc chỉ cảm thấy đáy mắt có chút vẻ tinh nghịch, trong lòng Trần Khả Như đáy buồn bực, ánh mắt nặng nề: "Sao anh phải khổ như vậy chứ?"
Trong mắt Tống Quốc Minh pha chút thâm ý: "Tôi cảm thấy đáng giá, vậy thì đáng giá.
Tôi đã đi chơi nhiều nơi, nhưng vẫn còn thiếu đồn cảnh sát.
Tôi làm không chừa chuyện xấu nào, cuối cùng cũng sẽ có ngày này, vì vậy chị không cần phải tự trách mình."
Sự ghen tức tán loạn trong lồng ngực Lê Hoàng Việt, mơ hồ tuôn ra, nhưng vẫn phân rõ tình huống, Trần Khả Như cùng lắm là thương cảm với Tống Quốc Minh, không liên quan chút nào đến việc thích cậu ta.
“Đội trưởng Dư!” Trần Khả Như cuối cùng ngăn họ lại: “Trước tiên có thể đưa cậu ấy đi khám không?
"Bà Lê xin cứ yên tâm."
Những người ở hiện trường gần như đi hết, chỉ còn lại Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.
Từng cơn gió lất phất sợi tóc, không khí cuối thu càng đậm, trên cái cây không rõ tên bên cạnh, cành lá lưa thưa.
Trong mắt Lê Hoàng Việt không còn những thứ khác: "Đi thôi, anh đưa em về."
Đổi lại là một khoảng lặng, cô ngồi im không nhúc nhích.
Lê Hoàng Việt vốn đang bình tâm lại phập phồng: "Nếu em không muốn lấy thai nhi ra, lúc ấy có thể không đồng ý, em biết, anh sẽ không bao giờ ép buộc em.
Chẳng nhẽ em không sợ, nhỡ có ngày, đến cả lần cuối anh cũng không gặp được em sao?"
Trần Khả Như ngẩng đầu lên, bỗng chớp mắt tủi thân: "Hoàng Việt, bụng em nặng quá, không đứng lên nổi."
"Em đúng là..."
Khóe miệng anh khẽ mấp máy, u tối trong mắt không biết thả ra đâu, muốn mắng lại mắng không ra.
Anh lo lắng muốn chết! Cô lại hời hợt, ung dung như vậy! Đúng là người phụ nữ vô tâm! Mọi tức giận, đau thương và nhớ nhung đều được anh che đậy.
Giây tiếp theo, anh định bế cô lên.
"Đừng...!em rất nặng."
Trần Khả Như duỗi tay chặn lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, đúng là Lê Hoàng Việt khỏe, nhưng giờ cô đã hơn 65 kg, thậm chí bản thân cô cũng không biết sau này sẽ nặng thêm bao nhiêu, bụng như tròn vo như khinh khí cầu.
"Cho dù em nặng thế nào, anh cũng bế được."
Lê Hoàng Việt không nhiều lời, cẩn thận bế cô lên.
Trần Khả Như len lén quan sát nét mặt của anh.
Không biết là giả vờ quá giỏi hay thật sự khỏe, mặt không chút biểu cảm, chân mày cũng không nhíu, bế cô đi bộ chừng mười phút.
Anh luôn thích như vậy, tự đại không ai bì, bắt người ta phải tuyệt đối tin tưởng.
Từ lúc mới gặp, sự lạnh lùng và độc đoán