"Tuyết Trang, chị nghe nói hôm nay cho phép đốt pháo hoa, chẳng nhẽ em định?"
"No, cái gì...!Em thích xem pháo hoa nhất...!Không, chị Khả Như, hai người phải nghĩ cho cái người có mét sáu chứ, tốc độ chỉ có thế này thôi..."
"..."
Hoàng hôn nhạt dần, chuyển thành màn đêm xanh thẫm.
Trong nháy mắt, ánh sáng trắng chói lọi phóng lên giữa không trung, pháo hoa rực rỡ nở bung bầu trời.
Tiếng pháo nổ rộn rã, tiếng hò reo của những người xung quanh, bầu trời muôn sắc ngàn tía tạo nên một khung cảnh sôi động và náo nhiệt, nhiệt độ xuống thấp không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, rõ ràng cảm thấy khoảnh khắc này ấm áp như mùa xuân.
"Đẹp quá đi mất!"
Bạn học Vũ Tuyết Trang vui như mở cờ trong bụng, đáy mắt lóng lánh ánh lửa đẹp đẽ.
Người ta nói phụ nữ thích hoa, đúng là không sai, pháo hoa cũng có tác dụng tương tự.
"Đúng vậy."
Cô ấy rõ ràng đang thầm lẩm bẩm, nhưng lại nghe thấy bên cạnh có tiếng trả lời.
Vội vàng quay đầu lại, hóa ra là Lê Chí Cường, cái tên này!
"Đúng cái đầu anh ấy!"
Cô lơ đãng nói.
Sau đó, Vũ Tuyết Trang mới cẩn thận suy nghĩ về vấn đề giữa cô và Lê Chí Cường, hóa ra mọi chuyện chỉ là do cô quá để ý, người ta vốn không quan tâm, hơn nữa chưa từng để tâm đến cô ấy.
Chuyện mặt dày như thế, một lần là đủ.
Vũ Tuyết Trang đang định đi khỏi đây, Lê Chí Cường ngăn cô ấy lại: "Vũ Tuyết Trang, cô đang hẹn hò với bác sĩ La cùng bệnh viện à?"
Còn chưa dứt lời, Vũ Tuyết Trang đã cảm thấy khó chịu, trán nhăn lại, chẳng vui vẻ gì nói: "Trợ lý Cường, tôi hẹn hò với ai, có liên quan gì tới anh sao?"
Hay anh đang ghen?
Pháo hoa phản chiếu một vầng hào quang tuyệt đẹp lên tròng kính của Lê Chí Cường, cũng tôn lên vẻ đẹp trai, văn nhã của anh ta.
Vũ Tuyết Trang thiếu chút nữa muốn đập chết mình.
Đã đến mức này, còn si mê cái khỉ gì nữa!
Nếu so về nhan sắc, chỉ nháy mắt đã bị Lê Hoàng Việt diệt, khả năng miễn dịch hàng ngày của cô ấy hỏng rồi sao? Lê Chí Cường chỉ là hàng hot boy là cùng, muốn khí chất bần bật còn lâu mới đạt!
"Không liên quan gì đến tôi, nhưng với tư cách là một người bạn, tôi nghĩ cần phải nhắc nhở các cô, Tôn Khải La không phải là người tốt."
Lê Chí Cường đẩy gọng kính, ánh mắt tối sầm lại.
Vừa dứt lời, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy mình đi lo chuyện bao đồng, xen vào chuyện của người khác.
Vũ Tuyết Trang nhướng mày châm chọc nói: "Buồn cười, Lê Chí Cường, anh nhớ cho, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ là bạn của Vũ Tuyết Trang tôi.
Hôm nay tôi để lại câu này, tôi đã đồng ý với La Khải sẽ chính thức hẹn hò với anh ấy.
Cho dù anh ấy không phải người tốt, tôi cũng bằng lòng, anh quản được chắc?"
Nói thật, dáng vẻ cô ấy hùng hùng hổ, cả vú lấp miệng em cãi lại trông có hơi vô lý.
Lê Chí Cường vô thức siết chặt nắm đấm, sau đó đột nhiên thả lỏng, từ trên môi nặn ra vài chữ lãnh đạm: "Tùy cô."
Vũ Tuyết Trang vừa mở miệng liền nhìn thấy bóng lưng của anh nhanh chóng lao đi, cô trực tiếp tức đến nội thương.
"Lê Chí Cường, anh là đồ khốn kiếp!"
Trước mặt đám đông, Vũ Tuyết Trang thất thanh hét lên, không biết bên kia có nghe thấy không.
Ôi trời, cô ấy vừa mới nói gì thế, cô đâu đồng ý câu nào với Tôn Khải La! Chỉ là bộ dáng vừa rồi của Lê Chí Cường thực sự làm người ta quá ngứa mắt, nếu anh ta không thích cô, tại sao còn quơ chân múa tay với cô?
Vũ Tuyết Trang đột nhiên ngồi xổm, hờn dỗi một mình.
"Hoàng Việt, hình như em nghe thấy Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường cãi nhau?"
"Lúc yêu nhưng lại không rõ tâm tư của người kia, chẳng phải tất cả đều như vậy sao? Luôn cần một quá trình."
Trần Khả Như nép vào trước ngực Lê Hoàng Việt, phần lớn sức lực của cơ thể đều dựa vào người anh.
Ít ai tình cảm như họ, phụ nữ sau khi mang thai, tình cảm vợ chồng sẽ nhạt đi, bởi vì không thể đáp ứng được nhu cầu của chồng.
Nhưng Lê Hoàng Việt thì khác, tình yêu của anh vẫn như thường.
Trần Khả Như ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt như sao, cười hỏi: "Giám đốc Việt, anh từng yêu sao? Anh làm như mình là chuyên gia tình yêu ấ.
Lê Chí Cường làm việc cho anh lâu như vậy, sao bản lĩnh tán gái không học được chút nào thế?"
"Anh chưa từng đi tán gái, toàn phụ nữ tự mình tìm đến."
“… Vậy em cũng là một trong số họ?”Trần Khả Như có chút không vui, bất cứ ai nghe lời của Lê Hoàng Việt sẽ cảm thấy rất khó chịu, tự tin chó má gì thế hả!
Lê Hoàng Việt tự nhiên vòng tay qua eo cô, từ từ ôm vào lòng.
"Em thì khác.
Em là người phụ nữ duy nhất Lê Hoàng Việt anh yêu sâu đậm." Anh bình tĩnh đặt một nụ hôn lên vầng trán mịn màng, có hơi thở nhàn nhạt của anh.
Trần Khả Như cười rạng rỡ hơn cả pháo hoa đang bắn.
Đột nhiên, Lê Hoàng Việt nói: "Thằng nhãi Lê Chí Cường này không được, Vũ Tuyết Trang còn mạnh miệng hơn em nhiều, tính lại hay kiếm chuyện vô lý, cứ kéo thẳng lên giường là xong."
Trần Khả Như liếc anh một cái, tức tối nói: "Giám đốc Việt, anh cho ai cũng vô liểm sỉ như anh, trên người có máu cầm thú chắc?"
Lê Hoàng Việt: "...!Bà xã, chẳng phải chúng ta quen qua thân thể trước, hiểu sâu sắc hơn.
Đấy không phải là cách giao tiếp rất tích cực sao?"
"Anh đúng là mặt dày vô sỉ."
Cô mắng nhẹ, trong mắt không hề giận.
Bây giờ nhắc lại những chuyện kia, cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
"Vô cùng vinh hạnh."
Anh không thể không thừa nhận lúc đầu anh yêu cơ thể của cô trước, rồi dần dần bị thu hút bởi sự điềm tĩnh, bướng bỉnh, cứng cỏi, tốt bụng, đoạn tuyệt thẳng thắn của cô...!Hấp dẫn từng chút một, yêu cô, giống như những người đàn ông khác, hoàn toàn không thể kiểm soát được, lúc bản thân chưa nhận thức ra, tình yêu đã bén rễ sâu.
Nếu anh yêu, nhất định phải có được bằng mọi cách.
"Hoàng Việt, em yêu anh."
"Hả?"
"Ông xã, em yêu anh."
"Anh cũng vậy."
Lúc này, trên bầu trời đêm bắn lên