Tim đập loạn xạ không không chế được.
Khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra ngoài một chút, rơi vào tầm mắt hai người.
Trong nháy mắt, Trần Khả Như cảm giác như bị thứ gì đó đâm vào, cơn lạnh buốt chợt trào lên, trong mắt khiếp sợ dị thường.
.
Đọc truyện tại _ TR UМtruyen.оR G _
"Trần Thế Phong?"
Lê Hoàng Việt nói thay cô, ánh mắt hung ác.
Khuôn mặt dưới vành mũ già nua, nếp nhăn hằn sâu, nhưng mặt mũi hồng hào, ánh mắt tinh nhuệ, vô cùng sáng rõ, rõ ràng là Trần Thế Phong, nhưng lại không giống ông ta, bởi vì ông ta nhìn rất bình thường.
Tại sao lại là ông a? Không phải ông ta bị điên, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao?
“Là ông bắt con tôi?” Trần Khả Như suy nghĩ, trong lúc hỗn loạn nắm lấy điểm mấu chốt, nghi hoặc hỏi.
"Bây giờ mới nhớ, cũng cũng không ngu ngốc."
Trần Thế Phong cười nói, ánh mắt lạnh lùng hận ý.
“Vậy… suốt thời gian qua ông giả điên?” Trần Khả Như cảm thấy giọng mình run lên, họ đã bị diễn xuất ngoạn mục của Trần Thế Phong lừa dối bao lâu nay.
Đối phương xem thường: "Cô nói xem?"
Kể từ khi Trần Thế Phong giết Lương Như, liền trở nên quái lạ.
Nếu Trần Thế Phong thực sự bị điên, làm thế nào ông ta có thể tìm chính xác vị trí khách sạn nơi Lương Như ở? Nhẽ ra họ nên sớm sinh nghi, nhưng ông ta ngụy trang quá giỏi, quá giống thật.
Lúc đó cô và Lê Hoàng Việt đến thân còn lo chưa xong nên hoàn toàn không nghĩ tới Trần Thế Phong.
"Tại sao?"
Trần Khả Như tự hỏi, mình không làm gì có lỗi với Trần Thế Phong, trái lại sau khi ông ta đổ bệnh còn chăm sau đầy đủ.
Trần Thế Phong tức giận mắng: "Trần Khả Như, cô cho rằng cô đối tốt với tôi sao? Ngày xưa, tôi biết cô không phải con gái tôi, nhưng tôi luôn bao dung với cô.
Không ngờ sau khi cô leo lên Lê Hoàng Việt, trở mặt, không thèm nhớ tình cha con, tôi xin cô mấy chục triệu mà cô cũng không cho, đồ vô ơn, ăn cháo đá bát!"
Ánh mắt Trần Khả Như cứng lại, châm biếm lại: "Tôi rất cảm kích ông đã nuôi lớn tôi, sau khi tôi đi làm, năm nào cũng biếu một phần cho mấy người.
Công ty của ông rơi vào cảnh phá sản do quản lý kém cỏi.
Chưa nói đến quan hệ giữa tôi và Lê Hoàng Việt lúc đó không tốt, Lê Hoàng Việt không có nghĩa vụ lau mông hộ ông, ta đã cho ông toàn bộ tiền tiết kiệm, nhưng ông lại không thỏa mãn, ác ý muốn làm hại tôi...!"
Dứt lời, Trần Thế Phong không những không có chút hối hận mà còn tức giận nói: "Câm miệng! Đồ con gái bất hiếu! Mày cũng y Trương Phước Thành! Chúng mày nghĩ tao hại chết Tô Mi còn gì! Bây giờ mày và Trương Phước Thành nhận nhau rồi chứ gì? Ôi đúng là cha từ con hiếu mà, nghe nói ông ta cũng đến dự đám cưới của cô đúng không? Trần Khả Như, cô sống quá hạnh phúc, vậy nên cô đã quên mất, cô còn có một người cha nuôi tồn tại đúng không?"
Trước khi Trần Khả Như kịp lên tiếng, Lê Hoàng Việt đã nói: “Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, ai cũng phải trả giá tương ứng cho việc mình làm.
Trần Thế Phong, ông chọn giả điên giả dại để tránh sự trừng phạt của pháp luật, đến cuối lại điên luôn.
Bây giờ lại chạy đến đây, chính là tự chọn diệt vong!"
Trần Khả Như phát giác, tư tưởng của mình suýt chút nữa bị Trần Thế Phong làm lệch lạc.
Rõ ràng tất cả những điều này là do chính Trần Thế Phong gây ra.
Cô đã hết tình hết nghĩa với ông ta, chuyện cô và Trương Phước Thành nhận nhau đều vì tâm nguyện của đối phương.
Hơn nữa, Trần Thế Phong hoàn toàn không đối đãi với cô như một đứa con gái, không có gì cần phải áy náy.
Trần Thế Phong hung dữ đe dọa: "Lê Hoàng Việt, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Mày, Trần Khả Như, và Trương Phước Thành, bao gồm cả con gái của mày, hôm nay, tao nhất quyết không tha cho đứa nào hết!"
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ đứng sau sai khiến Võ Anh Thư và Lư Thiến bắt cóc con cô, chính là Trần Thế Phong.
Trước giờ trong lòng ông ta làm gì có cái gọi là tình thân, sao ông ta có thể thương cảm và xót xa cho một đứa trẻ chứ?
Trần Khả Như khiến lòng mình kiên cường, cứng cáp hơn, lúc này tỏ ra yếu đuối van xin cũng không thể đảo ngược tình thế.
Lê Hoàng Việt bình tĩnh bảo vệ Trần Khả Như, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa: "Cho nên hiện tại ông dự định cùng chúng tôi lấy mạng đổi mạng sao?"
Anh không tin, Trần Thế Phong không phát hiện bên ngoài anh cũng có người sao? Hay là có chiêu sau? Yếu tố thuận lợi nhất của Trần Thế Phong là chênh lệch thời gian.
"Tao có con tim, cho dù cảnh sát tới, cũng chưa chắc làm gì được tao." Trần Thế Phong nhàn nhạt nói: "Trước hết, chúng mày chết hết ở đây đi."
Lại có một tiếng súng khác ở trên tầng.
Ngay sau đó Trần Khả Như nhìn thấy một người đàn ông đang thô bạo kéo Trương Phước Thành.
Thân hình gầy guộc của ông lê lết trên cầu thang như một du hồn, phất phơ một bộ xương khô, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Cổ họng của Trần Khả Như giật giật, cơ thể cô bất giác nghiêng về phía trước.
Nếu Lê Hoàng Việt không giữ cô, cô thực sự sẽ mất kiểm soát.
Trương Phước Thành vốn là người sắp chết, Trần Thế Phong cần gì phải hành hạ ông.
"Trương Phước Thành, tao không quên lúc ở biệt thự Sơn Lâm mày đã đối xử với tao thế nào!"
Trần Thế Phong nắm lấy cổ áo của Trương Phước Thành kéo lên, ánh mắt rất dữ tợn.
Nhưng, Trương Phước Thành ngay cả hơi thở cũng mong manh, mắt nửa khép nửa mở nhìn ông ta, kéo dài hơi tàn, vô cùng chật vật, thê lương.
Ông ta nói tiếp: "Còn có Tô Mi, người phụ nữ tao yêu nhất, tất cả là vì mày, con đĩ Lương Như mới giết cô ấy! Nên mày muốn nhận con gái, muốn kết cục đoàn viên, tôi sẽ không để mày toại nguyện! Tao muốn mày nhìn thấy người thân của mình từng đứa chết hết!" Ông ta lúc này vô cùng kích động, khoái cảm trả thù càng ngày càng mạnh mẽ, tràn trề sung sướng!
Đợi một chút!
Trần Khả Như ngẫm lại: "Trần Thế Phong, chẳng lẽ ông không biết mẹ tôi Tô Mi vẫn chưa chết sao?"
"Mày nói gì?"
Trần Thế Phong đột