Mấy ngày sau, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt mang hai con trở về Đà Nẵng.
Bởi vì có quá nhiều chuyện ở thành phố Hồ Chí Minh, cộng với tang lễ của Trương Phước Thành, hậu sự của Trần Thế Phong, việc quản lý và thừa kế tập đoàn MTP, v.v..., Lê Hoàng Việt thay cô xử lý từng cái một, cô chỉ cần trông nom hai đứa trẻ là đủ rồi.
Bốn cổ đông lớn nói không sao, Trần Khả Như là một bác sĩ phụ khoa, thực sự không giỏi quản lý công ty.
Lê Hoàng Việt có suy nghĩ giống cô, không có hứng thú với tập đoàn MTP, nhưng cổ đông dưới trướng Trương Phước Thành đã chết hết, cho nên lúc nhất thời không tìm được người thích hợp, sau khi khảo hạch một vài người liền giao lại quyền quản lý.
Những đau khổ và do dự lúc trước tựa như tan thành mây khói.
Người đã mất, kẻ tiếp sống, không hề tiếc nuối, ngược lại càng thêm trân quý và cảm động.
Sau một tuần ở thành phố Đà Nẵng, Trần Khả Như dần hồi phục, cuộc sống thật sự gió yên biển lặng.
Những thứ máu chó bừa bộn quấn lấy cô và Lê Hoàng Việt đã thực sự qua đi, cuộc sống trở lại trạng thái yên bình, mơ hồ có chút không chân thật.
Từ khi Minh An quay lại, Trần Khả Như thấy phát hiện mình có chút thiên vị, thường sẽ bế Minh An lâu hơn, có lẽ do Minh An mất tích quá lâu, trong lòng thấy có lỗi nên định bù đắp tiếc nuối.
Trần Khả Như ở nhà trước cả tuần với hai con, mới lười biếng chuẩn bị đi làm.
Thực ra, cô hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của con mình, Lê Hoàng Việt đã bố trí rất nhiều vệ sĩ theo dõi suốt hai tư giờ.
Máy quay an ninh ở thành phố Đà Nẵng chiếm ít nhất từ 80 đến 90%, ngoại trừ một số vùng nông thôn hẻo lánh.
Không trách Lê Hoàng Việt chuyện bé xé ra to, cả nhà họ có lúc đều sợ bóng sợ gió.
Trưởng khoa Sơn có lẽ đã quen với việc cô thường xuyên nghỉ phép, yên ổn làm mợ chủ nhà giàu thì không làm, suốt ngày vướng vào đủ thứ nguy hiểm, không cẩn thận mất mạng không biết chừng.
Hơn nữa, người ta là vợ của chủ tịch, ông nào dám có ý kiến?
"Bác sĩ Khả Như, xin chúc mừng, cuối cùng cũng tìm thấy con gái."
"Cái này gọi là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, loại phụ nữ xấu xa, lòng dạ hẹp hòi và độc ác như Võ Anh Thư và Lư Thiến, chết là đáng đời!"
"..."
Các đồng nghiệp ào ào chỉ trích.
Dù sao người đã chết, còn Minh An bình an vô sự, Trần Khả Như cảm thấy trong lòng bớt căm hận rất nhiều.
Giờ đây, cô rất biết ơn, luôn cảm thấy tìm được con gái mất tích là trời cao ban cho.
Trong bệnh viện, rất ít người ghen tị với Trần Khả Như, bởi vì ai cũng biết, bác sĩ Khả Như là phu nhân tổng giám đốc, phu nhân chủ tịch… v.v, mặt sau của những vinh dự và địa vị này đều không dễ dàng gì.
"Cảm ơn mọi người."
Trần Khả Như nở một nụ cười chưa từng thấy.
Vũ Tuyết Trang cười nói: "Chị Khả Như, đúng là người có chuyện vui, tinh thần cũng lên.
Hơn một tuần không gặp, trông chị có da có thịt hơn hẳn."
Vừa nói, cô ấy đưa thẳng hai tay lên, bóp má Trần Khả Như.
Trước kia, mặt của Trần Khả Như đầy đặn, là mặt trái xoan.
Lúc trước khi mất cháu bé, gầy khủng khiếp, cao m68 mà cảm giác như sụt mười mấy cân, người trông chắc gì khung xương, không khỏi khiến người ta xót xa.
Chỉ có điều, Trần Khả Như lại đầy đặn lên, khí sắc tổng thể thậm chí còn rạng rỡ hơn.
"Chị béo lên, nhưng em lại gầy đi."
Trần Khả Như nhìn lại Vũ Tuyết Trang, đôi mắt hạnh trong veo càng như hút người, dáng người yểu điệu, càng thêm mấy phần nữ tính.
Tất nhiên, nếu có thể từ bỏ thói quen nói mấy chuyện tục tĩu, vậy thì vô cùng hoàn mỹ.
Giây tiếp theo, Vũ Tuyết Trang nói vụng trộm: "Chị Khả Như, em gầy cũng không sao, dù sao béo gầy đều là A, chênh lệch cũng không lớn.
Mà chị ấy, gần đây giám đốc Việt không nắm hết bằng một tay được đúng không?"
Cô ấy nhướng mày, nhún vai, vẻ mặt xấu xa, lại còn mê gái.
Trần Khả Như ngượng ngùng, có lúc cô cũng bực, cô gái trẻ Vũ Tuyết Trang mỗi khi nói về chủ đề này lại tỏ ra hăng hái và từng trải hơn cả người phụ nữ đã có con.
Người không biết còn tưởng cô ấy đã kinh qua vô số đàn ông ấy chứ.
"He he, chị không nói gì chứng tỏ đúng rồi, em thấy chị càng ngày càng đủ điện nước...!Nhưng hai đứa nhỏ nhà chị ngủ cùng phòng với anh chị sao?"
“Là sao?” Theo trực giác, chắc lại định nói gì đó không tốt.
Trần Khả Như trả lời một cách tự nhiên: "Ngủ với anh chị."
Vũ Tuyết Trang vỗ bàn một cái, đột nhiên than thở: "Thật sự thông cảm cho giám đốc Việt, nhìn thấy mà không được ăn.
Được rồi, dù ăn được cũng không tận hứng.
Mấu chốt là anh chị cõng hai đứa bé, có phải có cảm giác vụng trộm không?"
Mặt Trần Khả Như đầy vạch đen, cô vươn tay gõ lên trán Vũ Tuyết Trang: "Ranh con chết tiệt này, không biết tuýp đàn ông nào mới có thể thuần phục cô thành con cừu nhỏ!"
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô phát hiện Vũ Tuyết Trang nói cũng có lý.
Sau khi từ thành phố Hồ Chí Minh trở về, cô một lòng một dạ đối phó với bọn trẻ, ban đêm không phải đứa này khóc thì là đứa kia khóc, gánh nặng ngọt ngào khiến người ta vừa vui vừa bất lực.
Gần đây, Nguyễn Phương Thanh dự định mời một bảo mẫu đến chăm bọn trẻ, đang trả giá cao tìm khắp nơi, tính chất công việc tương tự như bảo mẫu.
Vũ Tuyết Trang nói nửa thật: "Em có bạn trai rồi."
"Ai?"
Trần Khả Như đột nhiên nhạy cảm, vì cô luôn lên định mai mối cho Lê Chí Cường và Vũ Tuyết Trang.
Chủ yếu Lê Chí Cường là kiểu ngu trung, ngốc nghếch, lại bị động chết người, đã 27 sắp 30 đến nơi, nếu không giúp đỡ, có lẽ thật sự sẽ độc thân đến già.
Không chỉ Lê Hoàng Việt, mà ngay cả Trần Khả Như cũng coi Lê Chí Cường như người nhà của mình.
Vì vậy, thực lòng mong anh ta có thể hạnh phúc.
Hai ngày trước, cô bàn bạc với