Lúc này ấn tượng của Phan Huỳnh Đông đối với Sman đã kém đến cùng cực.
Nghiêm túc mà nói, cô ta không làm ra chuyện gì quá đáng với anh.
Nguyên nhân mà chuyện giữa anh và Trần Khả Như không thành không có một chút liên quan nào đến Sman.
Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, cô ta cũng không khóc sướt mướt yêu cầu anh chịu trách nhiệm.
Tóm lại, ghét một người thì không cần lý do.
Đường Việt Minh nói: “Chuyện gì mà nghiêm túc vậy, Huỳnh Đông, tôi phải đi đón khách, đợi lúc rảnh rỗi nói chuyện tiếp, được không?”
Đường Việt Minh vỗ vỗ bả vai của Phan Huỳnh Đông, rồi vội vội vàng vàng đến cửa lớn nhà hàng đón tiếp khách mời.
Thái độ không hề để ý của người bạn tốt, khiến Phan Huỳnh Đông vô cùng khó chịu và bực tức.
Anh siết chặt nắm tay, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc.
Dường như Sman đã quên chuyện xảy ra giữa bọn họ lúc đó, trốn ở trong lòng của Đường Việt Minh, thành công đóng giả thành một cô gái tử tế.
Không được, anh không thể để cho bạn tốt trúng phải mưu kế của loại phụ nữ này!
Phan Huỳnh Đông cảm thấy sự tỉnh táo của mình càng ngày càng mất đi, mỗi một phút đều làm ra những chuyện khiến bản thân mất bình tĩnh.
Nghĩ lại thì, Sman và Đường Việt Minh như thế nào, thì có liên quan gì đến anh?
Hôm nay là lễ đính hôn của bạn tốt, tuyệt đối không thể tạo ra rắc rối nào.
Thừa dịp Sman đứng một mình, Phan Huỳnh Đông nhanh chóng chạy đến bắt lấy tay cô ta: “Đi thôi, chúng ta nói chuyện.”
Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc, về phần nguyên nhân tức giận như vậy, đầu anh cũng quay cuồng, bản thân anh cũng không hiểu rõ.
“Anh Huỳnh Đông, tôi là hôn thê của bạn anh, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau, thả tay ra đi.” Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Phan Huỳnh Đông, dù vậy, cô ta vẫn cố hết sức duy trì nụ cười của mình vô cùng tự nhiên thoải mái.
“Nếu cô không nói chuyện với tôi, hay là tôi trực tiếp đi tìm Việt Minh, tôi thấy dáng vẻ hào hứng của cậu ra, có phải cho rằng mình đã tìm được kho báu, trên thực tế là là một người phụ nữ hư hỏng ghê tởm!”
Phan Huỳnh Đông không biết bị làm sao, những lời nói châm chọc nham hiểu từ trong miệng phát ra, hoàn toàn không cần thông qua sự suy xét của bộ não.
Anh thích bắt đầu từ quan điểm của bản thân, nhận định Sman là một người phụ nữ hư hỏng lắm mưu nhiều kế.
Rất lâu rất lâu về sau, anh lại nhớ về khoảng thời gian này, phát hiện bản thân đúng là một tên cặn bã vô cùng ích kỷ, anh có khác gì với Lê Hoàng Việt đối xử với Trần Khả Như trước đây.
Anh từ trước đến nay vẫn chướng mắt hành vi của Lê Hoàng Việt, trong vô thức lại biến thành một tên cặn bã giống như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt của Sman lập tức trở nên tái nhợt.
Anh thuận lợi kéo cô ta vào trong vườn hoa, người phụ nữ này khiến cho anh mất hết lý trí, phong độ mà đàn ông nên có, toàn bộ đều quên hết.
Phan Huỳnh Đông hung dữ nói: “Cô Sman, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cô, lập tức buông tha cho bạn của tôi, bỏ đi suy nghĩ kết hôn với cậu ta ngay đi.”
Sman lạnh lùng nói: “Anh Huỳnh Đông, xin hỏi anh có cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Dựa vào việc tôi là bạn tốt của cậu ta, loại phụ nữ như cô…”
Phan Huỳnh Đông muốn nói lại thôi, nếu không phải dùng lý trí kiềm chế lại, không biết sẽ nói ra cái gì nữa.
Cô nghiêm mặc không một chút khách khí nói: “Bạn tốt? Đúng là buồn cười, chuyện tình cảm giữa tôi và Việt Minh có liên quan gì đến anh, ngay cả bố mẹ anh ấy cũng đồng ý chuyện đính hôn của chúng tôi rồi.
Sở dĩ tôi đi ra với anh, là bởi vì tôi không muốn phá hỏng lễ đính hôn đang yên lành, khiến cho Việt Minh khó xử, dù sao anh cũng là bạn rất tốt của Việt Minh.”
Người phụ nữ này!
Quả nhiên mồm miệng sắc bén, lòng dạ khó lường.
Anh hết lần này đến lần khác không thể phản bác lại được, cuối cùng Phan Huỳnh Đông chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Đừng giả vờ nữa, cô chỉ đang chơi đùa với tình cảm của Việt Minh, nếu cô không làm theo lời tôi nói, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu ta biết toàn bộ chuyện xảy ra giữa tôi và cô, để cho cậu ta hoàn toàn hiểu rõ được con người thật của cô.”
Vẻ mặt của Sman trở nên kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, anh cứ việc nói đi, anh nóng vội như vậy, chắc không phải là ghen chứ? Nếu anh cứ quấy rầy chuyện tốt của tôi, tôi đây sẽ bám lấy anh! Anh liệu mà xử lý đi!”
Nói xong, Sman giẫm giày cao gót phẫn nộ rời đi.
Phan Huỳnh Đông sững sờ đứng tại chỗ, lòng ngực tràn đầy tức giận, nặng nề dồn nén, không biết nên trút bực, cuối cùng hung hăng đã thân cây bên cạnh, cành lá rơi lả tả xuống dưới.
Người phụ nữ này!
Anh phải làm như thế nào mới có thể giúp đỡ bạn tốt đây!
Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy, vì sao lại không có lấy một chuyện khiến anh hài lòng!
Lúc Phan Huỳnh Đông quay người rời đi, nhìn thấy An Tịnh đang vô tư đứng ở giữa.
“An Tịnh…” Anh đột nhiên nghẹn lời, chột dạ.
“Bố, bố muốn nói gì với con à?”
Ánh mắt của An Tịnh trở nên vô cùng bình tĩnh sắc sảo, rõ ràng mới chỉ là một cô bé, vậy mà hết lần này đến lần khác thể hiện ra một loại chín chắn vượt qua tuổi của mình.
Giờ khắc này, Phan Huỳnh Đông không có cách nào đổi xử với An Tịnh như một đứa trẻ nữa.
Cô bé đứng tại chỗ, mở to đôi mắt đen láy hỏi: “Bố, không phải bố thích bác sĩ Sman đấy chứ?”
Nghe vậy, Phan Huỳnh Đông như bị giẫm phải đuôi, nhất thời xù lông chối bỏ: “Làm gì có chuyện đấy?”
Ý thức được bản thân phản ứng hơi quá khích, giọng điệu Phan Huỳnh Đông lập tức chậm lại, giải thích nói: “An Tịnh, bố chỉ là không muốn cô ấy lừa gạt chú Việt Minh, chú Việt Minh của con là người rất đơn giản.”
“Bố, con không thích bác sĩ Sman, bởi vì cô ấy muốn làm vợ của bố, làm mẹ của con.
Bây giờ cô ấy gả cho chú Việt Minh, không đến làm phiền bố nữa, vì sao bố lại tức giận như vậy?”
An Tịnh khó hiểu nhìn anh, bị con gái bẻ lại, Phan Huỳnh Đông không tìm được lý do gì để nói.
Ngay sau đó An Tịnh lại nói: “Bố à, chú Việt Minh là người lớn, chú ấy chắn chắn thích bác sĩ Sman nên mới đính hôn với cô ấy, chúng ta đừng làm chú Việt Minh không vui, được không ạ?”
“An Tịnh, con…”
Cảm giác khó chịu trong lòng Phan Huỳnh Đông càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay nhỏ