“Huỳnh Đông, cậu đang nói cái gì vậy?”
Vẻ mặt Đường Việt Minh khó xử, đã đến lúc này rồi, bạn tốt không giúp đỡ thì cũng đừng có gây rối chứ.
Sman cắn đôi môi đỏ tươi, đôi mắt xinh đẹp phức tạp trừng mắt nhìn anh.
Phan Huỳnh Đông không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: “Việt Minh, cậu có biết không, mấy ngày cậu ra nước ngoài, người gọi là hôn thê của cậu lại phí công tốn sức tạo quan hệ với tôi, vừa rồi có nhiều khách mời, tôi không muốn làm cậu mất mặt, cô ta không phải là người phụ nữ tốt! Cậu đừng bị cô ta lừa!”
“Huỳnh Đông, đừng nói nữa, đủ rồi, tôi không muốn nghe.”
Đáy mắt Đường Việt Minh hình như có chút tức giận, lần đầu tiên Phan Huỳnh Đông thấy bạn tốt có ánh mắt khó chịu tức giận như vậy, giống như lúc nào cũng có thể đánh nhau với anh.
“Việt Minh, tôi chỉ muốn tốt cho cậu…”
“Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho tôi, xin hãy đi đi, có được không?”
Đường Việt Minh và Phan Huỳnh Đông hai người không ai chịu ai, cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Sman thấy tình hình như vậy, càng lúc càng lộn xộn, mặt cô ta căng ra, lạnh lùng nói: “Việt Minh, chuyện kết hôn của chúng ta dừng lại trước đi, dù sao giống như lời anh Huỳnh Đông nói, nhân phẩm của em không tốt.”
Nói xong, cô ta xoay người bước đi, không hề lưu luyến.
“Sman, em đừng đi, anh thật sự rất yêu em, anh không quan tâm gì hết…”
Đương Việt Minh thất cô ta rời đi, lập tức chạy vọt lên, ôm lấy cô ta, dáng vẻ lo được lo mất.
Xem ra ở Phan Huỳnh Đông, mặc dù lúc đó anh thích Trần Khả Như, cũng sẽ không hèn kém bỏ cả lòng tự trọng của mình như Đường Việt Minh, ngay cả mặt mũi làm người cũng không cần nữa, lúc này anh nhìn Sman cảm thấy rát tức giận.
Một mặt anh ghê tởm sự lừa dối của người phụ nữ này, mặt khác lại căm ghét sự vô tình của cô ta, nếu cô ta có nửa phần yêu thương bạn tốt, sẽ lựa chọn tin tưởng cậu ta.
Tổng hợp những điều trên, hai người bọn họ quả thật không thích hợp ở bên nhau.
“Việt Minh, buông tay đi.”
Sman từng chút từng chút gỡ tay của anh ra, sắc nhọn nói: “Việt Minh, hay là chúng ta thôi đi, con người của em không thể chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút, ví dụ như bây giờ, em vô cùng căm ghét bạn của anh! Chúng ta chia tay trong vui vẻ, sau này coi như là quan hệ đàn anh đàn em bình thường là được rồi! Phía bố mẹ anh và bố mẹ em thì em sẽ giải thích!”
Lúc rời đi, Sman hung hăng liếc mắt Phan Huỳnh Đông một cái.
Người phụ nữ này!
Vậy mà còn dám trừng mắt với anh!
Đường Việt Minh đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt u oán như người phụ nữ bị bị chồng bỏ.
Phan Huỳnh Đông không hề áy này từ từ bước tới, cố gắng vỗ lên bả vai: “Việt Minh, trên đời này chỗ nào mà không có cỏ thơm, cậu…”
Anh còn chưa dứt lời, vai Đường Việt Minh trượt một cái, trở tay lại đấm qua một đấm.
Không sai lệch chút nào, đánh trúng ngay mặt của Phan Huỳnh Đông một cái, ngay lập tức sưng lên.
“Việt Minh, cậu phát bệnh thần kinh gì vậy?” Phan Huỳnh Đông bưng chỗ đau, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Đường Việt Minh hung dữ nói: “Tôi mới muốn hỏi cậu phát bệnh gì đấy! Vừa rồi tôi đã nói với cậu rất rõ ràng, cho dù Sman đã qua lại với bao nhiêu đàn ông, tôi cũng không để ý, tại sao cậu lại phải làm như vậy! Từ nay về sau, tôi coi như không có người bạn là cậu nữa!”
“Đường Việt Minh, tôi với cậu quen biết nhau mới một ngày hai ngày sao, cậu lại có thể vì một người phụ nữ, mà cắt đứt quan hệ bạn bè với tôi? Tình cảm anh em mười mấy năm của chúng ta còn có ý nghĩa gì không?” Trong mắt Phan Huỳnh Đông đầy kinh ngạc, lửa giận trong ngực không có chỗ giải tỏa, anh thở hổn hển nói: “Bây giờ tôi nói rõ ràng cho cậu biết, người mà cậu gọi là hôn thê, vì cố ý tiếp cận tôi mà trăm phương ngàn kế đến làm bác sĩ riêng cho An Tịnh, hơn nữa, trước khi cậu về nước, thừa dịp ý thức tôi không tỉnh táo trèo lên giường của tôi, người phụ nữ như vậy, cậu có còn muốn cưới nữa không?”
Nghe vậy, Đường Việt Minh lập tức giận sôi gan, nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm qua.
“Phan Huỳnh Đông, mẹ nó cậu là một tên khốn kiếp! Tôi với cậu tuyệt giao!”
Lúc này Phan Huỳnh Đông không có ngốc, lần lượt tránh từng cú đấm, anh dùng sức bắt lấy nắm đấm của Đường Việt Minh, dù sao cũng đã nói ra rồi, không cần che giấu gì nữa: “Đường Việt Minh, cậu không biết phân biết tốt xấu, không nhìn ra được ý tốt của người khác! Coi như mắt tôi mù, kết bạn nhầm với cậu!”
Ánh mắt hai người tức giận của hai người va vào nhau giữa không trung, dường như có vô số viên đạn bắn ra bốn phía, thế lực ngang nhau, không ai nhường ai.
Đường Việt Minh gằn từng chữ một: “Phan Huỳnh Đông, rốt cuộc cậu có phải đàn ông không? Vậy mà lại cay nghiệt với một người phụ nữ đến mức này! Sman đã sớm nói cho tôi biết rồi, cô ấy đã từng xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, đây là thời đại nào rồi, trinh tiết có còn quan trọng như vậy hay không? Cậu đã không còn là Phan Huỳnh Đông mà tôi quen biết nữa, phong độ đàn ông của cậu để đâu mất rồi, vì sao cậu phải kích động như vậy! Tôi và Sman có ở bên nhau hay không, có liên quan gì đến cậu sao?”
Đường Việt Minh liên tục tra hỏi, hốc mắt đỏ lên, thân thể run rẩy dữ dội.
Phan Huỳnh Đông bối rối, câu hỏi của đối phương rất sắc bén, sức lực trên tay dần dần trở nên yếu đi, không còn chút sức mạnh nào.
Đường Việt Minh lại không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, tiếp tục hỏi: “Phan Huỳnh Đông, cậu nói thật cho tôi biết, không phải cậu cũng thích Sman chứ?” Tính tình của bạn tốt anh rất rõ ràng, nếu cậu ta hoàn toàn không để ý đến một người phụ nữ, thì sao lại hết lần này đến lần khác nhắm vào cô ấy.
Ngoại trừ người vợ đã mất của cậu ta, cùng với Trần Khả Như, chắc chắn Sman là người rất đặc biệt, mà chuyện quan trọng nhất là, hai người bọn họ đã xảy ra chuyện thân mật.
“Sao lại không phản bác tôi, không phải là cậu miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo đấy chứ?”
“Việt Minh, cậu đừng ngậm máu phun người, không có khả năng tôi sẽ thích loại phụ nữ như vậy!”
Trong lòng Phan Huỳnh Đông trong nháy mắt chột dạ, rối bời, ở ngoài mặt anh phải giả vờ bình tĩnh, hợp tình hợp lý chối bỏ.
“Ha ha, Phan Huỳnh Đông, hy vọng cậu mãi mãi không quên lời cậu nói hôm nay!”
Đương Việt Minh bỏ đi, người trong lễ đính hôn đã sớm giải tán.
Trong đầu Phan Huỳnh Đông trở nên rối bời, có ý gì? Làm sao anh có thể thích người phụ nữ đó được! Không