Cao Hoa đang cầm một chiếc đèn pin, khi ánh sáng chiếu sang, Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh đang ôm nhau, cử chỉ của hai người bọn họ rất thân mật, làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung.
Đào Cúc Vân nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Đỗ Nhất Minh, tốc độ cứ như bị điện giật.
Đỗ Nhất Minh sắc mặt khó chịu, chẳng lẽ anh xấu xa đến thế, thật sự là không bớt người tới quầy rầy, cô sao phải nóng vội vạch rõ giới hạn với anh thế làm gì?
Cao Hoa nhất thời ghen tị, vừa ngủ không được bao lâu thì cô ta biết được tin Đỗ Nhất Minh từ Thành phố Đà Nẵng đến gặp Đào Cúc Vân, dựa theo kinh nghiệm của cô, xem ra lúc này quan hệ Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh vẫn chưa đến mức đó, vậy nên cô vẫn còn cơ hội.
"Đỗ Nhất Minh, để tôi đỡ anh dậy."
Cao Hoa vòng quanh Đỗ Nhất Minh như một con bướm, vô cùng ân cần.
Đỗ Nhất Minh vốn định từ chối, dù sao Đào Cúc Vân cũng đã hiểu lầm anh và những người phụ nữ khác mập mờ, nhưng nghĩ lại, Đào Cúc Vân luôn lạnh nhạt với anh, lẽ nào là do không có gì cản trở hai người nên cô không nhận ra được tình cảm của mình.
Nếu như lợi dụng người phụ nữ khác để cô ấy ghen lên, thừa nhận tình cảm có thể sẽ có tác dụng
"Cảm ơn cô."
Sau khi hạ quyết tâm, Đỗ Nhất Minh đàng hoàng hưởng thụ sự hỗ trợ của cô gái vừa tới, ánh mắt nhìn về phía Đào Cúc Vân, sau đó không hề lưu luyến chuyển hướng đến người phía ngoài cửa.
"Đỗ Nhất Minh, sao vậy? Lần trước không phải chúng ta vẫn nói chuyện rất vui vẻ hay sao."
"Phiền cô...!Tránh ra một chút..."
Đỗ Nhất Minh cảm thấy vẫn không ổn, người con gái kiêu ngạo này sẽ không bao giờ chấp nhận một người đàn ông dây dưa với người phụ nữ khác, anh vội vàng đẩy Cao Hoa ra, cứ thế chạy ra ngoài đuổi theo cô.
Cao Hoa đứng đó, tức giận thở phì phì, dậm chân giận dữ, đôi mắt cô nhắm chặt.
Ai ngờ được, Đỗ Nhất Minh vừa mới đi tới cửa, Đào Cúc Vân cuộn người lại, chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống, duỗi hai tay ra …
Vẻ mặt của Đỗ Nhất Minh lúc này, hai mắt trừng lớn, cả người đều không ổn, sắc mặt tái nhợt, so với ánh trăng còn trắng bệch hơn, dường như đã xảy ra chuyện gì không thể ngờ được.
Không!
Ngay khi Đào Cúc Vân bước ra khỏi phòng, cô đã tỉnh táo trở lại.
Cảm xúc quả thực không thể che giấu, cho dù cô giả vờ như thế nào, trái tim một khi đã động lòng thì không cách nào thay đổi.
Cô và Đỗ Nhất Minh luôn thiếu một chút cơ hội để nước chảy thành sông, vậy nên mọi chuyện mới chẳng đâu ra đâu thế này.
Cô không phải là người kỳ quái gì, chỉ là quá nhát gan, không chuẩn bị đủ tâm lý để đón nhận tất cả, cô sợ hãi giống như cô sợ những thứ như yêu ma quỷ quái này vậy.
Tính cách như vậy chính là khuyết điểm của cô ấy.
Vừa nãy khi âm thành kỳ dị vang lên, Đào Cúc Vân lúc này cũng đã can đảm lên nhiều, chắc là vì tác dụng của “tình địch”, vừa rồi cô cũng cảm thấy kỳ quái, mình cũng lớn lên ở nông thôn, sao chưa bao giờ nghe thấy âm thanh kinh dị này, âm thanh dường như đang đến gần...!Cuối cùng, cô đưa tay, từ trong một mảnh vải nhấc chiếc điện thoại vẫn đang bật lên.
Màn hình đã đen kịt, nhưng những âm thanh kỳ quái đáng sợ kia đều phát ra từ nó.
Ngón tay đang cầm điện thoại của Đào Cúc Vân cứng lại, vẻ mặt thâm thúy trước nay chưa từng có, cô chợt nhận ra tất cả mọi việc, thì ra tất cả, tất cả mọi thứ đều là do Đỗ Nhất Minh lừa cô.
Ngay từ lúc đầu, điện thoại của anh vẫn còn pin.
Bởi vì biết cô nhát gan, cố ý tìm một đoạn âm thanh kinh dị đến dọa cô, tranh thủ động tay động chân với cô.
"Đào Cúc Vân, y tá Vân, em nghe tôi giải thích trước, đừng kích động."
Đỗ Nhất Minh khóe miệng khô khốc, anh sợ hãi nhìn chằm chằm sườn mặt của Đào Cúc Vân.
Không biết có phải do đúng lúc hay không, lúc này dòng điện trong làng đang gấp rút sửa chữa nên dưới mái hiên cửa phòng sinh hoạt người cao tuổi, đèn đã sáng trở lại, làm bóng dáng và đường nét khuôn mặt của cô đều phát sáng.
Đào Cúc Vân xem chừng có vẻ yếu đuối nhưng lại có lòng tự trọng vô cùng mạnh mẽ, những gì anh làm vừa rồi thật không đúng, trước mắt cô lúc này, anh cực kỳ bất an, như một học sinh làm việc sai trái, vò đầu bứt tai.
"Tôi thề, tôi không cố ý lừa dối em, tôi chỉ đơn thuần muốn ở bên em một chút, không có ý gì khác." Đỗ Nhất Minh thận trọng cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn: "Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự ấu trĩ của tôi.
"
Anh vốn là người thân phận tôn quý, lại ba lần bảy lượt nhún nhường trước mặt cô, đã không còn tính cách nóng nảy như trước.
Nhưng chuyện này chính là tên khốn nạn Đỗ Nhất Minh anh đã làm, vừa rồi đã làm Đào Cúc Vân sợ tới mức nước mắt sắp trào ra.
Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt cô không rõ ràng lắm, đường nét mơ hồ, đôi mắt lại vô cùng long lanh, hồi lâu sau, chỉ nghe thấy cô mấp máy môi nói: "Tôi không trách anh, Đỗ Nhất Minh, anh không cần cảm thấy có lỗi, muộn lắm rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi tạm thời về ký túc trước, tạm biệt.
"
Cô ấy nói từng câu đều vô cùng bình tĩnh, chân thành, không hề giận dỗi.
Càng như vậy, trong lòng Đỗ Nhất Minh lại càng khó chịu, cô ấy cứ bộc phát cơn giận thì tốt hơn, cứ không bộc lộ chút tức giận nào nghĩa là không có cảm giác gì với anh.
Hai lòng bàn tay Đỗ Nhất Minh ôm lấy khuôn mặt đẹp trai, vò vò mái tóc của mình, vô cùng khó chịu.
Cao Hoa vẫn đang trốn ở một góc, không bước ra ngoài.
Cuộc nói chuyện của hai người đã lọt vào tai cô.
Cô ấy không thể nói rõ mình thích Đỗ Nhất Minh đến mức nào, chẳng qua là vì Đỗ Nhất Minh là một người đàn ông giàu có, đẹp trai, còn bởi vì cô trước giờ luôn coi thường Đào Cúc Vân, người phụ nữ mà cô coi thường lại tìm thấy một người quá tốt, đây là điều mà cô không bao giờ muốn nhìn thấy.
Đàn ông không thích phụ nữ cứ bám riết lấy mình.
Chiêu lấy lùi làm tiến này của Đào Cúc Vân đúng là thực hiện thuần thục, Cao Hoa bây giờ phải nhìn Đào Cúc Vân với cặp mắt khác, người phụ nữ này nhìn đơn thuần vậy mà thủ đoạn đều rất cao minh.
Ngày hôm sau, Đỗ Nhất Minh vẫn không rời đi, suốt ngày ở trong đội y tế, giúp mọi người làm biểu ngữ, chẳng ai lại đánh người tươi cười, những người trong đội y tế cũng chẳng biết phải