Bên trong, mấy bác sĩ và y tá đã vây quanh đó: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có ai bị thương à?”
Mọi người cứ xôn xao hết cả lên, cứ người này một lời, người kia lại một câu.
Mí mắt của Đào Cúc Vân cứ liên tục giật giật dữ dội, trong lòng có một linh cảm mơ hồ nào đấy không được tốt đẹp cho lắm.
Trưởng thôn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đường núi ở đây vốn đã hẹp rồi, lại còn có mưa to xuống làm lầy lội hết cả, tầm nhìn thì thấp.
Một chiếc xe vì có thể do không chú ý mà chạy với tốc độ quá nhanh nên đã xảy ra tai nạn.”
Một chiếc xe địa hình đã va chạm cùng với một xe buýt đưa đón học sinh tiểu học.
Để tránh được chiếc xe buýt của trường học, chiếc xe địa hình kia đã bẻ lái rồi tông phải cạnh núi gần đó rồi lật ngửa.
Nơi xảy ra tai nạn gần bên này cho nên trưởng thôn nhận được điện thoại kêu cứu đã vội vàng chạy đến đây gọi xe cứu thương tới cứu người.
“Vậy thì còn chần chừ gì nữa.
Lưu Thảo, Tuyết Trang và hai người còn lại kia nữa, lập tức lên đường ngay!”
Bác sĩ Tuấn, người phụ trách cho đội ngũ y tế của bệnh viện số một nghiêm túc mà phân việc.
Mặc dù mọi người đều chưa từng ra ngoài để làm mấy hoạt động như cứu hộ này, nhưng các hoạt động cứu người trong bệnh viện thì họ làm hàng ngày rồi.
Mấy bác sĩ nam đương nhiên là phải đi đầu tiên.
“Bác sĩ Tuấn, tôi cũng đi.”
Đào Cúc Vân do dự một lát rồi nói chắc nịch.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Đào Cúc Vân nhanh chóng chạy qua màn mưa mà lên cửa sau của xe cứu thương.
Cao Hoa rất khó chịu.
Sao tự nhiên Đào Cúc Vân lại tích cực như vậy chứ? Nhưng trời đang mưa to như vậy, lại còn đi cứu người, ngay cả ô cũng không che được hết đâu, cô ta cùng không muốn cả người mình ướt như chuột lột đâu.
Giờ phút này trong lòng của Đào Cúc Vân đang nóng như lửa đốt.
Cái nơi vùng sâu vùng xa này sao lại có xe địa hình cơ chứ?
Cô chỉ biết Đỗ Nhất Minh có một chiếc xe địa hình, nghe nói giá trị tầm mấy tỉ thì phải.
Nói thật là Đào Cúc Vân không có hiểu biết về xe cho lắm, cô không quan tâm nhiều đến mấy chiếc xe này.
Cô chỉ là một người trong giai cấp cây cỏ thôi, hoàn toàn không hiểu được xã hội thượng lưu bọn họ.
Đỗ Nhất Minh lái xe đi được tầm nửa tiếng rồi… Chắc chắn là anh!
Những ngón tay của Đào Cúc Vân cứ đan đi đan lại vào nhau, nỗi lo lắng trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn.
Nếu không phải vì cô nói nặng lời với anh như vậy thì Đỗ Nhất Minh sẽ không tức giận mà lái xe đi trong mưa.
Nhất định là tâm tình của anh ta không tốt chút nào cả… Chẳng may mà anh ta có chuyện gì, vậy gì cô chính là người có tội!
Y tá ngồi bên cạnh kì lạ hỏi cô: “Đào Cúc Vân à, cô có cần làm quá vậy không? Làm sao mà trông cô như sắp khóc đến nơi rồi vậy?” Ai không biết còn tưởng trên xe buýt kia có người thân của Đào Cúc Vân mất.
“Không có gì, tôi đang lo lắng cho mấy đứa trẻ mà thôi.”
Đào Cúc Vân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Trước đó trưởng thôn đã nói, xe buýt của trường học không bị lật, chỉ có lốp xe bị lún ở đường núi, không đi lên được, hơn nữa mưa còn quá lớn khiến họ không thể thoát ra ngoài được, vì mấy đứa trẻ sợ hãi nên lái xe và giáo viên trong xe đang an ủi, chờ xe cứu hộ đến.
“Ừm, chỉ trách cái xe địa kia không ra gì.
Trời đang mưa như vậy mà vẫn không chịu chạy xe chậm lại một chút! Xe thì không phanh lại kịp, hại người rồi hại cả mình!” Y tá nhỏ tức giận mà nói.
Đào Cúc Vân không nghe lọt một lời nào cả.
Tầm mắt của cô dừng ở một không gian mù mịt ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập sự lo lắng, từng tiếng còi của xe cấp cứu như đang dày vò cô.
Sau nửa tiếng phải lo lắng chờ đợi, cuối cùng xe cứu thương cũng đã tới chỗ kia.
Ngay khi vừa xuống xe, một chiếc xe cứu hộ khác cũng đến nơi.
Lái xe và các em học sinh trên xe buýt đã được chuyển sang xe cứu hộ, còn giáo viên kia và hai bé thì bị chút bầm tím, trầy da và vài vết thương nhẹ khác.
Đào Cúc Vân không mặc áo mưa hay gì cả mà nhảy xuống xe, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe địa hình đang gặp nạn kia.
Quả nhiên, trong cơn mưa to như trút nước kia, một chiếc xe địa hình bị lật nghiêng ra, bánh xe còn lăn lăn.
Mấy người dân trong thôn đang cố gắng dùng công cụ này kia để đưa người ra ngoài qua cửa.
Chỉ là mưa quá to khiến cho tầm nhìn không tốt, cản trở rất nhiều trong công tác cứu hộ.
Trái tim của Đào Cúc Vân như đang muốn nhảy luôn ra ngoài vậy.
Hai mắt của cô dần bị mưa làm mờ nhưng cô lại vẫn cứ đứng đờ ở đấy.
Đúng rồi, đúng là nó rồi, đó chính là xe của Đỗ Nhất Minh!
Cô cố gắng bước sang đấy, trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc ô.
Một đồng nghiệp ngồi cùng xe với cô khuyên nhủ: “Đào Cúc Vân à, trời mưa to như vậy, cô đã không giúp được gì thì vào trong xe chờ trước đi.”
“Không cần đâu, tôi muốn sang đấy xem thử.”
Đào Cúc Vân nhìn có vẻ hiền lành, yếu đuối nhưng thực ra bên trong cô là một người rất cố chấp, bướng bỉnh.
Chỉ là trong trong cuộc sống bình thường thì không thể hiện ra thôi.
Đồng nghiệp thấy khuyên cô không được, đành phải nhét luôn cái ô vào tay cô rồi lại vội vàng chạy vào trong xe.
Động tác nhanh như vậy rồi mà tay vẫn bị ướt, nói gì đến những người ở bên ngoài khác.
Đợi một lúc sau, Đỗ Nhật mình đang bất tỉnh được cứu ra ngoài, trên đầu là cả một mảng máu đỏ tươi, bị mưa xối trôi đi, hiện ra cả khuôn mặt của anh.
Mặc dù chỉ đứng từ xa thôi nhưng Đào Cúc Vân cảm thấy mình sắp không thở được nữa rồi.
Trời ạ, vết thương của Đỗ Nhất Minh rất nghiêm trọng! Đúng là anh rồi! Ngay từ đầu Đào Cúc Vân đã biết là anh mà! Sắc mặt của cô tái nhợt đi, trắng bệch như tờ giấy, không biết trên mặt là nước mắt đang tuôn rơi hay là mưa đang rơi quá nhiều.
“Nhanh nhanh, mau khiêng người vào xe cứu thương, nhanh chóng cấp cứu!”
“A! Hình như người này là bạn trai của y tá Đào Cúc Vân này! Tôi nhớ ra rồi, kia chính là xe của bạn trai cô ấy mà!”
"..."
Bên tai của Đào Cúc Vân vẫn cứ vang lên tiếng ríu rít nói chuyện, nhưng cô không chú ý nghe gì cả, bác sĩ vẫn đang làm sơ cứu cho Đỗ Nhất Minh ở bên trong.
Mặc dù anh ở gần đến như vậy nhưng cô lại không thể giúp được gì cho anh cả.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng cô trong giây phút này.
Nếu Đỗ Nhất Minh đúng là bạn trai của cô thì tốt rồi.
Nhưng buồn thay, trước đó cô lại nói nhiều lời không hay như vậy với anh.
“Y tá Đào Cúc Vân à, cô đừng lo lắng quá.
Bác sĩ Tuấn đã kiểm tra qua cho bạn trai của cô rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Vết thương trên đầu của anh ấy đã được nhanh chóng làm sát trùng và cầm máu, còn chân thì…” Y tá bên cạnh không dám nói tiếp nữa.
Không thể trách được vì sao vừa rồi Đào