Tuổi trẻ, da dẻ mịn màng, vẻ đẹp trong veo đơn thuần ngọt ngào của cô gái đều được cô chiếm lấy hết hoàn toàn.
Đào Cúc Vân đang chìm trong giấc mộng toát lên sự đáng yêu khéo léo.
Rõ ràng nhìn bề ngoài cô vô cùng dịu dàng, nhưng tại sao miệng lại có thể nói ra những từ ngữ chua xót lạnh lùng không hợp với độ tuổi như vậy, giống như rất dễ dàng không hề tốn công.
Thật sự khiến người ta vừa đáng giận nhưng lại khó có thể nào mà quên được.
Đỗ Nhất Minh xảy ra tai nạn xe, chẳng phải cô vô cùng lo lắng sao? Cô vất vả ngày đêm mà ngủ trên đầu giường, lẽ nào cô đã chăm sóc anh cả một đêm sao?
Nghĩ đến điều này, Đỗ Nhất Minh không khỏi cảm thấy tâm trạng rất tốt, khóe miệng nở nụ cười mờ nhạt.
Dường như tất cả những điều mình phải chịu từ cơn đau trên cơ thể, sự đau nhức do bị lật xe ngày hôm qua cùng với lòng tự trọng khi bị người ta đánh và khinh thường đều tiêu tan hết.
Đào Cúc Vân ơi Đào Cúc Vân, bên ngoài em giả vờ như không để ý, nhưng thật ra trong lòng cô đang quan tâm đến tôi đúng không?
Đào Cúc Vân cảm thấy bên tai mình nong nóng, khi mở mắt ra thì phát hiện hình như cơ thể của Đỗ Nhất Minh đang cử động, lông mi anh cũng hơi run rẩy.
Anh tỉnh lại rồi sao?
Đào Cúc Vân đứng lên, trong đầu hơi mông lung, cơ thể cũng eo mỏi lưng đau.
Sau khi dụi mắt, cô vô thức đưa tay lên chạm lên trán của Đỗ Nhất Minh.
Nhiệt độ đã giảm xuống, không còn nóng nữa, anh đã hạ sốt rồi.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngẩn ngơ một lúc rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh giường một lần nữa, yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Đỗ Nhất Minh.
Nếu như bỏ qua kiểu nói năng ngọt xớt và quần áo sang trọng đắt tiền thì anh cũng chỉ là một người đàn ông vô cùng bình thường, dáng vẻ khi ngủ cũng vô cùng ngây ngô.
Không biết sau khi tỉnh dậy anh có tức giận hay là không muốn nhìn thấy mặt cô hay không?
Đào Cúc Vân nghĩ như vậy, tự dưng cảm thấy phiền muộn rầu rĩ.
Vào giây phút Đỗ Nhất Minh mở mắt ra, anh lên tiếng nói trong sự ngỡ ngàng và sợ hãi: “A… Đầu tôi đau quá… Tôi đang ở đâu thế này? Tôi đã chết rồi sao?”
Kỹ năng diễn của chàng công tử Nhất Minh cũng thật sự vô cùng điêu toa, hoàn toàn bắt chước theo những diễn viên ở trong tivi.
Nhưng Đào Cúc Vân không hề nhìn ra, bởi vì cô đang rất áy náy và tự trách bản thân mình cho nên không hề để ý đến những thứ khác.
Cô vội vàng hỏi han ân cần: “Anh đau chỗ nào? Đừng nói linh tinh, chẳng phải anh đang sống sờ sờ đây sao?”
Cô tay chân luống cuống, bỗng nhiên không biết nên để ở đâu.
Cô ở bên cạnh anh giống như con ong mật bay loạn xạ vờn quanh Đỗ Nhất Minh vậy.
“Không đúng, ngày hôm qua tôi bị tai nạn xe rất nghiêm trọng.
Tôi đâm vào tảng đá, còn suýt chút nữa đâm vào xe đưa đón học sinh… Tiêu rồi tiêu rồi, tôi biết tôi chắc chắn khó mà cấp cứu được nữa, em không cần an ủi tôi đâu.”
Hai cánh tay của Đỗ Nhất Minh ôm lấy cái đầu đang bị thương, dáng vẻ đau khổ.
Nhìn vào trong đôi mắt đào hoa của anh cũng cảm thấy được sự đau thương và buồn bã ở trong đó: “Hơn nữa có bao giờ em đối xử với tôi dịu dàng như vậy đâu, chắc chắn là giả dối.”
Đào Cúc Vân bỗng nhiên cảm thấy mơ màng mông lung, có phải đầu của Đỗ Nhất Minh bị đâm nên có vấn đề rồi không? Anh nói ra những câu kỳ quái như vậy, đúng là kỳ lạ chết đi được.
Đào Cúc Vân nghi ngờ không biết tai mình có vấn đề gì không.
Cô cầm lấy bàn tay đang cử động hoảng loạn của Đỗ Nhất Minh rồi chủ động đặt lên gương mặt mình: “Bây giờ anh đã tin chưa? Tôi có nhiệt độ, tôi là con người, anh cũng không nghiêm trọng gì cả mà chỉ bị gãy xương mà thôi.
Nếu như anh không tin thì anh có thể tự đánh hai bàn tay của mình mà xem, xem mình có đau không…”
Đào Cúc Vân định để bàn tay của Đỗ Nhất Minh xuống, nhưng lại bị người đó kích động nắm lại.
Đôi mắt đào hoa của anh chớp chớp, người đàn ông lớn tuổi như vậy rồi nhưng nhìn lại rất đáng yêu: “Vậy em đến gần tôi hơn một chút đi, tôi luôn cảm thấy… cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.”
Trước dáng vẻ yếu ớt và thảm hại của Đỗ Nhất Minh, Đào Cúc Vân đương nhiên khó mà từ chối được.
Không biết tại sao mà sự áy náy của cô tự động trào dâng, cô để mặc cho anh cầm tay mình: “Đỗ Nhất Minh, tôi thật sự xin lỗi anh về chuyện ngày hôm qua.
Xin anh hãy tha thứ cho tôi.”
“Xin lỗi cái gì?”
Đôi bàn tay trắng xanh như ngọc, vô cùng đẹp của Đỗ Nhất Minh nắm chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay mình.
Anh giả vờ như bỗng nhiên tỉnh ngộ ra rồi nói: “À, chuyện em nói là những lời nói đó à? Thật ra tôi vốn không để ý gì đâu.
Bên ngoài trời mưa to, xe đưa đón học sinh cũng không thể nào dự đoán trước được.
Hơn nữa là bản thân tôi không tốt, chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao, vậy mà sức chịu đựng của tâm lý quá kém nên khiến em chê cười rồi…”
Khi nói chuyện, Đỗ Nhất Minh làm ra dáng vẻ có lỗi.
Nếu như anh ta trực tiếp trách móc oán giận cô đôi câu thì được, nhưng anh ta không nói gì cả mà còn độ lượng đẩy hết lỗi sai về phía mình.
Chiêu này chính là “lùi một bước tiến hai bước” để tăng thêm sự áy náy trong lòng Đào Cúc Vân.
Hàng lông mày của anh tiu ngỉu, đôi mắt không hề có thần thái nào.
“Không có đâu…” Đào Cúc Vân luống cuống nói, không biết phải đối mặt với anh như thế nào: “Tất cả đều là lỗi sau của tôi, là tôi không tốt.”
Cô quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Nếu như anh nghiêm trọng hơn một chút, nếu như cô cũng không còn gặp lại Đỗ Nhất Minh, vậy thì đây sẽ là trận tai nạn như thế nào.
E rằng cả đời này tội lỗi của cô sẽ không được rửa sạch, cả đời này cô sẽ mãi sống trong sự ân hận.
“Đồ ngốc, tôi không trách em đâu.”
Nhìn cô y tá nhỏ bé này như sắp khóc, vô cùng yếu đuối và khiến người ta xót xa thương hại.
Đỗ Nhất Minh cười nói, vẻ cưng chiều ngập tràn trong đôi mắt, giọng nói khiến người ta cảm thấy là một đôi tình nhân nhỏ đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Trong lòng anh đang tặc lưỡi không biết kỹ thuật diễn của mình đã đạt đến trình độ điêu luyện hay không, nói mấy câu đã khiến cho người nhà và chính mình thấy cảm động.
Đào Cúc Vân vô cùng phiền muộn, trước mắt cô cũng không thể xoay chuyển được gì về tình trạng của Đỗ Nhất Minh.
Chính bởi vì Đào Cúc Vân biết rõ rằng cô cũng không hề cảm thấy phiền muộn đối với tất cả đàn ông, nhưng bởi vì người đó Đỗ Nhất Minh, người đàn ông mà cô đã từng rung động.
Đối với cô mà nói Đỗ Nhất Minh chính là một sự cám dỗ mà ông trời ban tặng, ép bản thân mình chịu đựng thử thách này.
Nhưng e rằng biểu hiện ở bên ngoài và cảm xúc ở trong lòng không dễ dàng như vậy.
“Anh muốn ăn gì, tôi đi lấy giúp anh.”
“Đừng.”
Đỗ Nhất Minh kéo chặt lấy tay cô không buông.
Anh hơi nhấc người lên khiến các bộ phận khác bị tác động, nhất là phần xương bị gãy ở bắp chân.
Gương mặt anh lập tức nhăn lại, méo mó, há