Lê Hoàng Việt đổi tính.
“Tiếp tục đi.” Anh rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm cô, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy ánh mắt anh như đang xem trò vui, giọng nói lại rất lạnh lùng.
Trần Khả Như suy nghĩ một chút, sắp xếp từ ngữ sau đó nói: “Ở bệnh viện xảy ra một chút chuyện Anh Phan đã vô tình giúp tôi, tôi gặp mặt để cảm ơn anh ấy thôi, với cả tôi còn là bác sĩ cá nhân của gia đình anh ấy.
Hơn nữa, anh ấy có vẻ đã biết mối quan hệ của chúng ta, cho nên anh yên tâm đi, giữa tôi và anh ấy từ trước đây cho đến sau này cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Trần Khả Như tự cho là bản thân đã nói rất chân thành, chất giọng đầy nhịp điệu rồi, thế nhưng Lê Hoàng Việt càng nghe sắc mặt lại càng trầm xuống, biểu cảm càng thêm kỳ quái, tiếng răng môi cọ xát vang lên, ánh mắt anh cũng trở nên u ám, cô cũng không hiểu anh đang ầm ĩ cái gì.
Một khoảng thời gian dài im lặng.
Hai người lặng lẽ đứng giằng co dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Quá yên lặng, thế nên âm thanh vo ve gây phiền nhiễu của đám muỗi càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Có trời mới biết lúc này Lê Hoàng Việt sắp bị lời nói của cô làm cho tan nát cõi lòng, người phụ nữ này có hiểu cái gì không? Chuyện ở bệnh viện?
Trời ạ, cái con người ngu ngốc này!
Rõ ràng là anh tìm được giám đốc Triệu nhưng Phan Huỳnh Đông lại được được hưởng lợi.
Anh thật sự nghi ngờ không biết chỉ số thông minh của người phụ nữ này có phải là ở mức âm hay không… Chỉ là mấy câu cam đoan cuối cùng của Trần Khả Như nghe rất xuôi tai.
Hai suy nghĩ đối lập nhau, nhưng lại trộn lẫn với nhau khiến Lê Hoàng Việt cảm thấy khó mà chấp nhận được.
“Lên xe đi.”
Cô thấy anh di chuyển thân người cao ngất ngồi vào ghế lái, giọng điệu không nghe ra được là đang vui hay đang giận.
Rốt cuộc là có ý gì?
Những điều mà cô giải thích anh có nghe lọt tai không hay vốn dĩ là không thèm nghe? Vừa rồi chẳng phải là đang mang vẻ mặt tức giận, nói ra nói vào cô sao… Tóm lại, Lê Hoàng Việt thật sự quá kỳ quái rồi.
Không gian im lặng đầy áp lực này còn kinh khủng hơn so với lúc hai người cãi nhau.
Chiếc Bugatti ngừng ở cổng biệt thự Di Linh, cũng không hề có ý định lái vào.
“Xuống xe.”
Lê Hoàng Việt mặt không cảm xúc nói.
Kể từ khi Lê Hoàng Việt đối xử với cô bằng vẻ mặt hòa nhã vui vẻ thì đến giờ Trần Khả Như vẫn chưa thể bình tĩnh đối diện với thái độ lạnh như băng này của Lê Hoàng Việt.
Người khác đưa cô đi thì anh không cho.
Tự mình đưa cô đi thì lại mang vẻ mặt kỳ quái.
Trần Khả Như buột miệng thốt ra một câu khiến cô suýt nữa đã tự cắn đứt lưỡi mình.
“Anh không đi vào sao?”
Ý tứ trong câu nói của cô không có gì kỳ lạ cả, cô chỉ đơn thuần là tò mò thôi.
Nhưng khi nó vào tai Lê Hoàng Việt thì lại mang một ý nghĩa khác, anh nghiêng mặt, nhướng mày, gương mặt dưới ánh đèn xe lộ ra vẻ tuấn tú và quyến rũ.
Mắt anh mang một chút ý tứ sâu xa, môi mỏng nhẹ cong: “Lời này của cô là đang mời tôi sao?”
Hô hấp tiến đến gần cô.
Cho dù đã từng thân thiết vô số lần nhưng lúc ở trong không gian xe nhỏ hẹp này, anh đột nhiên xấn đến gần vẫn khiến cho tim cô đập thình thịch không thôi.
“Anh nghĩ nhiều rồi, ngủ ngon.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trần Khả Như ra vẻ lạnh nhạt nói, mất tự nhiên mà tránh khỏi ánh nhìn của anh, lạnh mặt định đẩy cửa đi ra nhưng lại bị đối phương nắm mu bàn tay lại.
Trong nháy mắt, chỗ đó như bị điện giật.
Trên mu bàn tay là một mảnh ấm áp, anh chỉ nhẹ nhàng dùng lực một chút, cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
“Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh có ý gì?”
Cô không xoay người sang, gương mặt vùi trong bóng tối.
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, trong đó còn mang theo vô số phiền muộn.
“Trần Khả Như, thừa nhận thích tôi khó lắm sao?”
Lê Hoàng Việt hạ thấp người xuống, rồi dừng ở khoảng cách thân mật cách cô chừng bốn năm cm, không gần cũng không xa.
Lời anh nói khiến cho lỗ tai cô lùng bùng một trận.
Cả người Trần Khả Như run lên, chân tay bắt đầu tiến vào trạng thái cứng đờ.
“Nhớ lấy, một ngày nào đó cô sẽ thừa nhận chuyện này.
Hơn nữa, cô còn sẽ một lòng một dạ mà yêu tôi.”
Lê Hoàng Việt nói thế cũng không hẳn là lời dự đoán mà cũng có thể nói đó chính là sự cố chấp mà anh giữ trong lòng.
Anh muốn người phụ nữ thanh cao nhưng lạnh lùng và đầy e lệ này phải thay đổi.
Điều mà đàn ông luôn muốn đó là cảm giác có nơi để trở về và khát khao được chinh phục.
Trần Khả Như nhấp môi: Lê Hoàng Việt, anh cũng biết, tôi đã sớm không có thuốc chữa vì anh rồi.
Sau đó, Lê Hoàng Việt tựa đầu vào bờ vai gầy của cô.
Anh như đang phó mặc hết toàn bộ sức lực lên vai cô, Trần Khả Như chỉ cảm thấy vai mình thật nặng, đại não phát ra tín hiệu kỳ lạ nhưng cô lại không đẩy anh ra.
“Lê Hoàng Việt, anh nói anh muốn trái tim tôi, tôi sợ rằng anh sẽ phải hối hận.”
Lý trí còn sót lại khiến cô bật ra vài chữ tưởng như không có gì ra khỏi kẽ răng.
Mềm yếu rồi lại trầm trọng thêm.
Lê Hoàng Việt nhắm mắt lại, chóp mũi ngửi ngửi mùi dầu gội hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng của cô, mùi hương ấy như thấm sâu vào trong tâm phế, đúng là vừa thoải mái lại vừa an tâm.
Không biết là như thế nào, chỉ làm như vậy thôi.
Anh cảm thấy người phụ nữ này rất kiên cường, vừa cứng miệng lại vừa vững tâm, phảng phất như không có thứ gì có thể công phá nó, nếu như cô là một người đàn ông thì hẳn là năng lực gánh vác sẽ rất mạnh.
Lúc trước Lê Hoàng Việt cho rằng chỉ cần mình thích thứ gì thì sẽ bất kể tất cả mà đoạt lấy nó.
Không thích, không có hứng thú thì sẽ vứt đi.
Ở trong thế giới của mình, anh chính là chúa tể.
“Vai có hơi đau.”
Vài phút sau, Trần Khả Như đẩy đầu Lê Hoàng Việt ra, cũng không biết Lê Hoàng Việt có tức giận hay không, cô lên một tiếng trống tinh thần rồi bước xuống xe, lưu loát đi một mạch vào biệt thự.
Lê Hoàng Việt không phải đang chơi đùa.
Anh rất nghiêm túc.
Trần Khả Như nhận ra điều này có khả năng này thì lập tức hoảng sợ không thôi.
Cô sắp muộn phiền đến mức bùng nổ, tự mình bốc cháy.
Thấy bóng dáng cô đã đi xa, Lê Hoàng Việt thu lại nụ cười thản nhiên trên mặt cho đến khi bình thường lại rồi mới lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm ở mục thông tin một lát, lúc ngón tay lướt đến ba chữ ‘Phan Huỳnh Đông’ thì dừng lại vài giây.
Phan Huỳnh Đông xem như đã từng qua lại với anh vài lần nhưng cũng không thân.
Hôm nay anh ta được hưởng lợi, điều đó ảnh hưởng đến tâm tình của Lê Hoàng Việt rất nhiều.
Tựa như lúc ở trên chiến trường, rõ ràng anh là người anh dũng chiến đấu đánh thắng quân địch nhưng sau đó lại bị người khác cướp công lao.
Không biết sao trong đầu anh lại nghĩ đến bốn chữ ‘hèn hạ vô sỉ’.
Anh nhíu mày một lúc,