Trần Khả Như chưa từng có cảm giác này, như ruột trong bụng quấn lại một chỗ với nhau, như đang lộn đi lộn lại.
Cô muốn tự tát mình mấy cái thật mạnh! Càng ngày càng không rõ rốt cuộc cô đang kiên trì vì cái gì.
"Này, có phải trợ lý Lê không, tôi là Trần Khả Như."
"Bà chủ?"
Bà chủ? Trần Khả Như vẫn chưa quen với cách xưng hô này, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi vọng lại bên tai, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Càng nghĩ, cô quyết định thăm dò Lê Chí Cường trước.
Lỡ như Lê Hoàng Việt đang hẹn hò với người đẹp, cô cần gì phải tự làm mình mất mặt.
Hơn nữa, scandal giữa Lê Hoàng Việt với Đàm Thu Trang đang chìm xuống rồi, thậm chí có người còn nói, Lê Hoàng Việt đã chán Đàm Thu Trang, tìm người mới rồi.
"Tổng giám đốc Lê của các anh có ở đây không, mấy giờ anh ấy tan làm?"
Tổng giám đốc Lê?
Lê Chí Cường buồn bực, xưng hô của bà chủ có phải hơi lạnh nhạt không.
Với thói quen làm việc có trật tự rõ ràng, Lê Chí Cường buột miệng trả lời: "Buổi tối tổng giám đốc Lê sẽ dự một bữa tiệc."
Trần Khả Như hồi hộp, nghĩa là chưa tan làm hả?
"Vậy được, trợ lý Lê, cứ vậy đi."
"Bà chủ, cô có gì cần tôi chuyển lời không, hay tôi giúp cô gọi điện cho tổng giám đốc Lê nhé?"
"Không cần, chỉ có chút chuyện nhỏ thôi, tôi không muốn quấy rầy công việc của anh ấy, trợ lý Lê, việc tội gọi điện cho anh làm ơn đừng nói cho Lê Hoàng Việt được không?"
"Đương nhiên — không thành vấn đề."
Lúc Lê Chí Cường hơi do dự, Trần Khả Như thật sự có chút lo lắng, sau đó nghĩ lại, bản thân đúng là đứa ngốc, Lê Chí Cường là trợ lý của Lê Hoàng Việt, chắc chắn sẽ về phe Lê Hoàng Việt, chẳng lẽ về phe cô sao.
Lê Chí Cường xoay người báo cáo cho tổng giám đốc Lê thân yêu, liếc thấy trong mắt Lê Hoàng Việt như có điều suy nghĩ, anh ta hỏi: "Tổng giám đốc Lê, bữa tiệc tối nay anh có muốn hủy bỏ không?"
Sắc mặt Lê Hoàng Việt lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn qua: "Lê Chí Cường, hiện tại cậu đang quyết định thay tôi à, hay cảm thấy tôi sẽ vì một người phụ nữ mà đầu óc choáng váng, quên đi việc của mình?"
Lê Chí Cường cúi đầu sợ hãi: "Xin lỗi tổng giám đốc Lê, sẽ không có lần sau."
Tính cách của Lê Hoàng Việt có một số dấu hiệu để dự đoán, nhưng nếu như người khác nghĩ rằng có thể phỏng đoán tâm tư của anh vậy chắc chắn sai lầm rồi.
Nhưng hôm nay chắc hẳn tâm trạng tổng giám đốc Lê không tốt lắm, vừa nhắc tới Trần Khả Như, rõ ràng cảm xúc không ổn định.
Theo lý thuyết, tổng giám đốc Lê đã giúp vợ mình giải quyết nhiều việc như vậy, quan hệ của hai người phải có những bước tiến nhảy vọt mới đúng, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy họ đang giận dỗi, không được tự nhiên.
"Cậu ra ngoài trước đi." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Sắc mặt Lê Hoàng Việt tối sầm ra lệnh.
Sau khi Lê Chí Cường rời đi, biểu cảm lạnh băng của anh mới dần hòa hoãn lại, chiếc điện thoại di động dưới những ngón tay của anh mà xoay vòng trong lòng bàn tay, ánh mắt, chóp mũi và cằm của anh tạo thành một đường cong rất đẹp, Trần Khả Như rốt cuộc muốn làm gì?
Không trực tiếp gọi cho anh, lại vòng vo gọi cho Lê Chí Cường, chẳng lẽ có lời gì khó nói sao??
Nhưng khi tổng giám đốc Lê nghĩ đến Trần Khả Như liền khiến anh nổi giận, chẳng phải Trần Khả Như có việc muốn nói với anh sao.....!Cuối cùng lại bỏ qua một cách hời hợt.
dnm nói, đôi khi phụ nữ cần được dỗ dành, nhưng đôi khi họ rất dễ làm kiêu, nhưng cậu càng vội vàng, trái lại cô ấy sẽ càng nghĩ rằng vị trí của mình quan trọng, cho nên phải lạnh lùng một chút, chậm rãi một chút.
Trần Khả Như so với những người phụ nữ anh biết không hề giống nhau, cô là cục đá trong nhà xí, vừa cứng vừa hôi thối, trêu đùa người ta hết lần này tới lần khác.
Nghĩ đến điều này, Lê Hoàng Việt có chút bực bội kéo cà vạt.
.....!
Bình thường nếu như không ăn cơm ở căng tin, trên đường về nhà, Trần Khả Như sẽ ghé đại một quán nào đó mà ăn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi tan làm, nếu như không nhìn thấy người kia, cả buổi tối sẽ trở nên buồn tẻ nhạt nhẽo.
Trần Khả Như, thừa nhận đi, nếu đã yêu rồi, sao mày không dũng cảm một chút?
Cô đi vào một quán mì, trước cửa đặt không ít bàn, tuy nói đây là quán mì, nhưng có đủ các thứ rau xào đồ nướng vân vân, nhưng mùi vị khá ngon.
Sau khi ăn mì xong đi ra khỏi quán, một đám côn đồ nhuộm tóc đủ màu điên cuồng huýt sáo với cô, Trần Khả Như lạnh lùng nhìn, cầm chắc bước đi càng lúc càng nhanh.
Việc huýt sáo, tán gái trên đường là chuyện thường ngày, chỉ cần lờ đi là được.
Ai ngờ, trong đám đó có một người Trần Khả Như ghét.
"Em họ, cô nàng này là em họ của tao!"
"Chậc, Dương Thành Trung, chỉ cần là người đẹp, mày loạn luân cũng có sao."
"Hừ, ông đây sẽ chứng minh cho tụi mày xem."
"Anh Trung cố lên, anh Trung trâu bò, anh là cháu trai của ông chủ lớn đấy...."
Mặc Trần Khả Như rất muốn bỏ qua, nhưng cái tên Dương Thành Trung này thật sự là quá quen thuộc rồi, thậm chí cái giọng nói kia cũng khiến cô chán ghét.
Lúc cô đi tới ngã tự, định bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời đi, Dương Thành Trung uống say khướt cà lơ phất phơ chặn trước mặt cô, cô theo bản năng lui về phía sau.
"Em họ Khả Như à, sao em đi nhanh vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng là họ hàng mà." Dương Thành Trung mượn rượu làm liều, sự dâm dục nổi lên, ánh mắt đảo qua đảo lại trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Trần Khả Như.
Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
Trần Khả Như cau mày lại: "Dương Thành Trung, xem ra anh lành sẹo rồi thì quên đau, lần trước bị dạy dỗ vẫn chưa nhớ đời sao?"
Dứt lời, Dương Thành Trung phản xạ có điều kiện đụng vào miệng mình, trên mặt hiện lên chút hoảng sợ nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bộ dáng cợt nhả: "Anh nói nè em họ, đừng tuyệt tình như vậy, tuy rằng bây giờ em là bà Lục, được Lê Hoàng Việt cưng chiều, nhưng đàn ông mà, đều gặp một người yêu một người.
Nếu như tương lai em và Lê Hoàng Việt ly hôn, có thể có một khoản tiền rất lớn về tay nhỉ?"
Trần Khả Như cảm thầy buồn bực, nghe những lời này mà chói ai: Dựa vào cái gì một người qua đường mà chạy tới kết luận cô và Lê Hoàng Việt chắc chắn sẽ ly hôn chứ?
"Dương Thành Trung, nếu như anh muốn sống ở thành phố Đà Nẵng này yên ổn, thì đừng gây chuyện với tôi, hiểu chưa?"
Trần Khả Như nhăn mặt, có vết xe đổ lần trước, mặc dù Dương Thành Trung thấy sốt ruột nhưng cũng không dám lỗ mãng mà táy máy tay chân.
Nhưng đây là em họ mình đã luôn thương nhớ mấy năm nay, giờ lại là của người khác, giống như con vịt đã đun sôi nhưng thoáng cái lại bay mất.
Hôm nay gặp được, càng không thể dễ dàng buông tha, hơn nữa mấy ngày hôm trước bà dì Phan