"Vậy sao, được rồi."
Trần Khả Như nghe xong thì hơi lơ đãng, thật ra cô muốn nói là, nếu Lê Hoàng Việt bận rộn như vậy thì không cần đặc biệt dành thời gian ăn cơm với cô đâu.
Trên xe.
Trần Khả Như vu vơ nói mấy câu, Lê Chí Cường thật sự không hề che giấu, hai năm rõ mười nói hết hạng mục đang trong thời gian chuẩn bị của tập đoàn cho cô nghe.
Tập đoàn Á Châu mua một khu đất ở phía tây thành phố, sau quãng thời gian hai năm chuẩn bị, số vốn đầu tư rất lớn, thời gian gần đây sẽ làm những công tác hoàn tất cuối cùng.
Đây là một hệ thống khách sạn, mua sắm, giải trí, công viên trò chơi hợp thành một thành phố giải trí khổng lồ, Lê Hoàng Việt đã dồn vào đó rất nhiều tâm huyết.
Nếu không phải vì tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa bình thường tin tức xây mới bỏ cũ lớn nhỏ ở thành phố Đà Nẵng nhiều quá, nên đa số mọi người tạm thời không chú ý đến nó.
Thật ra trong lễ mừng kỷ niệm một năm hôm qua Lê Hoàng Việt có nhắc đến, nhưng Trần Khả Như cũng giống như các chị em nữ giới ở hiện trường, chủ yếu chỉ ngắm khuôn mặt của Lê Hoàng Việt, về phần anh nói cái gì thì hoàn toàn không nghe thấy.
Sau đó cô lại bị Phan Huỳnh Đông gọi đi mất.
Hiện giờ nghĩ lại mới phát hiện, Lê Hoàng Việt thật sự rất giỏi, rất có năng lực.
Sau khi anh thay thế Lê Hoàng Long, thật sự có năng lực quản lý, đưa tập đoàn Á Châu không ngừng đi lên.
Nhà hàng đã chọn là nhà hàng cơm tây bên cạnh tòa nhà Á Châu, trang hoàng rất nhã nhặn tinh tế.
"Bà chủ, cô chờ một lát nhé, tổng giám đốc Lê nói cô có thể gọi món trước, mười lăm phút nữa anh ấy sẽ đến."
Lê Chí Cường dường như vừa nhận điện thoại xong, đi nhanh đến trước mặt cô nói, nét mặt có mấy phần áy náy.
"Được rồi."
Trần Khả Như ngồi một mình trên ghế ăn trong nhà hàng, đã gọi xong những món Lê Hoàng Việt thích ăn.
Đừng hỏi tại sao cô lại biết, chỉ cần có lòng thì sẽ dễ dàng phát hiện ra thôi.
Lê Chí Cường vội vàng chạy về văn phòng bên cạnh, dù sao anh ta cũng là trợ lý đặc biệt của Lê Hoàng Việt, lúc nào cũng phải chủ trì tình chình chung trong công ty, đặc biệt khoảng thời gian này lại là thời điểm quan trọng bận rộn nhất.
Nói là mười lăm phút, nhưng tận nửa tiếng sau Lê Hoàng Việt vẫn chưa xuất hiện.
Sức nhẫn nại của Trần Khả Như vốn dĩ rất tốt, nhưng lúc này vẫn không thể tránh được hơi sốt ruột, những cặp đôi trong các phòng xung quanh cùng tiến vào, ly tách chạm nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Chỉ có cô lẻ loi một mình lúng túng như một kẻ thất bại vậy.
Nhưng cô không muốn gọi điện thoại thúc giục Lê Hoàng Việt, vì đối phương đang làm việc, dường như có một loại cảm giác tự hào và vinh dự căng tràn trong lồng ngực.
Cô không phải cô gái mới lớn hai mươi tuổi đầu, cô có chừng mực, biết tiến biết lùi, cô sẽ không tỏ ra cáu kỉnh như trẻ con.
Bữa tối một mình cô đã trải qua vô số lần, so với trước đây, cô nên cảm thấy hài lòng với hiện tại.
Cô chuẩn bị tiêu diệt đồ ăn trên bàn trước, Lê Hoàng Việt không đến, cô cũng không thể cứ ôm bụng đói ngồi chờ.
"Trần Khả Như, khéo thật đấy!"
Trần Khả Như nâng mắt, phát hiện ra một gương mặt thiếu niên xán lạn như ánh mặt trời.
"Anh là bạn trai của Mỹ Hoa đúng không?" Cô suy nghĩ một chút, đối chiếu với hình ảnh trong trí nhớ, đích xác là anh ta.
Tống Quốc Minh.
Hình như anh ta có tình yêu đặc biệt với áo sơ mi trắng và quần jean.
Tuy nhiên vóc người cao ráo thật sự có thể tôn lên vẻ sạch sẽ rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng không thiếu đi phong phạm của người ưu tú trong xã hội thượng lưu.
"Rất lấy làm hân hạnh vì cô vẫn còn nhớ tôi." Anh ta có đôi mắt sáng như sao và hàm răng trắng bóng, cười lên có nét duyên dáng của các chàng trai mới lớn.
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như quan sát anh ta ở cự ly gần, đường nét ngũ quan rất đẹp, môi hồng răng trắng, nhưng ánh mắt rất khí khái nên cũng không khiến người ta có cảm giác anh ta giống con gái.
Nếu phải đưa ra ví dụ thì có cảm giác giống như nhân vật chính Kang Cheol trong truyện tranh hàn quốc vậy, nhưng so với thiếu niên truyện tranh thì chững chạc hơn nhiều.
Nơi đáy mắt đã có tâm sự, không biết là giả vờ hay là vốn dĩ là nỗi buồn chồng chất.
"Nhưng mà..." Anh ta dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Trần Khả Như, nửa người trên hơi nghiêng qua, kề sát vào cô.
Khoảng cách này như có như không, có thể nói là mờ ám, cũng có thể nói là không.
Rõ ràng Trần Khả Như hơi sửng sốt, xuất phát từ phép lịch sự bình tĩnh hơi ngả đầu ra sau.
Quan hệ giữa cô và Lê Mỹ Hoa không được tốt, nhưng cô không muốn tiếp tục làm mích lòng người ta.
Đối phương cũng không để ý, dường như hành động của cô nằm trong dự kiến của anh ta.
Anh ta không rõ ý tứ nhếch môi nói: "Trần Khả Như, cô khẳng định là mình nhớ rõ tôi chứ?"
Khi Tống Quốc Minh nói những lời này, vẻ mặt mang theo ý tứ sâu xa, ánh mắt trở nên thâm thúy khiến người khác khó lòng suy xét.
Thậm chí, Trần Khả Như cảm nhận được trên người anh ta tỏa ra sự xấu xa.
Cô cố gắng loại bỏ nỗi sợ hãi tòan thân, cười lễ độ nói: "Tống Quốc Minh, tôi nghe Mỹ Hoa gọi anh là Quốc Minh đúng không?"
Trần Khả Như vì bị bất ngờ, trong phút chốc đã quên mất xưng hô của Tống Quốc Minh với cô.
Vậy mà lại không phải chị dâu, nên biết là hai lần gặp nhau trước, Tống Quốc Minh trước một tiếng anh cả, sau một tiếng chị dâu, gọi đến là vui vẻ.
"Người nhà gọi tôi là Minh."
Minh?
Trần Khả Như buồn bực phát hiện Tống Quốc Minh cứ như thân thiết từ lâu, nghiêm khắc mà nói cô và anh ta không thể tính là quen thuộc.
Có phải cô hiểu lầm anh ta rồi không? Có lẽ Tống Quốc Minh chỉ đơn giản là muốn lấy lòng chị dâu tương lai là cô đây.
Có thể là do Lê Mỹ Hoa không quản nổi miệng mình, chắc chắn đã hai năm rõ mười nói hết Tống Quốc Minh nghe, thẳng thắn biểu đạt mình rất xem thường và chán ghét cái người được gọi là chị dâu.
Trần Khả Như ngày càng cảm thấy mình rất đáng ghét.
Ngoại trừ Vũ Tuyết Trang là bạn bè thật lòng quan tâm mình ra, tất cả những người con gái khác không ai là không muốn đối địch với cô.
Cũng không biết là đã trêu chọc ai, chẳng lẽ cô thật sự khiến người ta ghét như vậy?
Phan Lệ Thu, Trần Khả Hân, Đàm Thu Trang, Võ Anh Thư, Lê Mỹ Hoa...!Những người ngấm ngầm ghét nữa, không biết còn bao nhiêu nữa!
Cho nên nói tóm lại là, sự nhiệt tình của Tống Quốc Minh rất là kỳ lạ.
"Quốc Minh, khéo ghê, anh cũng ăn cơm ở đây à? Hay là đi cùng bạn?" Trần Khả Như khách khí nói.
Nếu Lê Mỹ Hoa kết hôn với Tống Quốc Minh, Tống Quốc Minh sẽ là em rể cô.
Mặc dù không phải sống chung một nhà