Trần Khả Như tối nay rất hài lòng, từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy thê giới lại tươi đẹp đến vậy, đến hô hấp cũng trở nên tuyệt vời hơn.
Lê Hoàng Việt ôm cô nhanh nhẹn khiêu vũ, dường như trong khong khí cũng tràn ngập dư vị ngọt ngào.
Cho dù cô lạnh lùng như thế, bất giác ánh mắt trở nên dịu dàng, lưu luyến.
Lê Hoàng Việt rõ ràng nhìn thấy vẻ xúc động cùng mê ly trong mắt cô, khóe miệng anh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: cuối cùng, vẫn là trầm luân vào rồi chứ?
Đúng vậy, không muốn trốn tránh nữa, chỉ có điều những lời đường mật, vẫn phải từ từ mới có thể chấp nhận được.
Trong buổi dạ tiệc ngày hôm đó cũng đặc biệt mời đến một vài phóng viên, hình ảnh Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như tình cảm với nhau trong suốt cả buổi tiệc không hề hạ nhiệt, chiếm lĩnh tin tức đầu bảng trên tất cả các mặt báo.
Cô từ một bác sĩ không có tiếng tăm gì, hoàn toàn trở thành một người phụ nữ nổi tiếng hơn cả những ngôi sao trên mạng, thậm chí có thể được gọi là tấm gương, mục tiêu học tập của các cô gái ở thành phố Đà Nẵng.
Hai cơ thể dựa sát như sắp dính vào nhau, buổi đêm như vậy, xảy ra chút chuyện gì đó, không phải là nước chảy thành sông sao?
Bọn họ cùng nhau trở về biệt thự Di Linh, chưa bao giờ nghĩ qua việc cả hai tự nguyện, đối với cô mà nói là đơn giản, chân thực như thế.
Lúc xuống xe, chân của Trần Khả Như bị trẹo.
Sự thật là, cô đi đôi giày cao gót tận sáu bảy phân khiêu vũ cả một buổi tối, lúc này lòng bàn chân cô có cảm giác giống như hồng quân sau khi hành quân đoạn đường dài hai nghìn năm trăm mét vậy.
Tê, đau, sưng.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt xuống xe sau đó đã nhìn thấy.
“Không sao.” Cô bật thốt lên theo phản xạ.
Vốn dĩ cũng không muốn kiên cường, nhưng có một số thói quen dường như đã ăn sâu vào vào trong tiềm thức của cô trong suốt hơn hai mươi năm nay, không muốn thay đổi.
Trong mắt Lê Hoàng Việt không khỏi tối lại nhìn chăm chú Trần Khả Như.
Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, có chút âm u không chắc chắn.
Không khí bị đè nén xuống có chút lạnh.
Trần Khả Như khó hiểu: Không phải là mình lại giẫm phải mìn rồi đó chứ?
Anh lại gần, từ trên cao nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu, tròng mắt ngẩn ngơ.
Chỉ nhìn thấy anh đưa cánh tay ra, sau đó bản thân rơi vào một vòng tay ấm áp.
Dù gì đây cũng là trước cửa nhà, trực giác của Trần Khả Như định trốn tránh, lại chậm hơn một bước, đối phương đã ôm cô lên rồi.
Trêu ghẹo sao?
Đúng lúc này mặt cô cũng trở nên đỏ ửng lên dưới màn đêm, bàn tay to lớn dùng lực áp lên vị trí trái tim trên ngực cô, nặng nề áp xuống.
Cảnh tượng này, khiến cô không khỏi liên tưởng đến, Lê Hoàng Việt từng nói, anh ta muốn trái tim của cô.
Có một loại cảm giác móc trái tim đỏ tươi từ lồng ngực ra ngoài.
Giọng nói của Lê Hoàng Việt đè thấp phảng phất qua trong gió: “Trần Khả Như, tôi muốn trái tim cứng rắn ngoan cố của em, tan chảy từng chút một vì tôi.”
Kiểu ung dung tự tin bình tĩnh cùng hào quang đó, khiến toàn thân Trần Khả Như rung lên.
Sự chán ghét của anh, quyết liệt như vậy.
Mà phần chiều chuộng của anh, lại độc tài đến mức như chuyện đương nhiên thế kia, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào.
Thứ anh muốn, là mọi thứ của cô.
“Vậy anh thì sao? Có tan chảy vì tôi hay không?”
Trong mắt cô thoáng qua ánh sáng lấp lánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, tiếp sau đó đưa bàn tay mềm mại ra, tư thế cũng giống như vậy, lòng bàn tay áp lên vị trí trái tim trên ngực anh.
Lòng bàn tay, mềm mại, vốn dĩ lành lạnh cũng trở lên nóng hơn.
Gió có chút lạnh, nhưng nhiệt độ trong cơ thể Trần Khả Như hoàn toàn tương phản với làn da bên ngoài.
Cô là bác sĩ, nhưng cảm giác nóng lạnh đan xen như vậy, rõ ràng không giống như bị ốm.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nóng rực, giống như mắt chim ưng trong đêm, khóa chặt trên người cô, nhưng đôi môi mỏng quyến rũ rất lâu sau cũng không phát ra âm thanh nào.
Ngón tay trắng của cô xoay vòng nhè nhẹ, bống nhiễn cong lên.
“Lạnh quá, vào trong thôi.” Không muốn nói à? Đáp án dường như nằm trong dự liệu của cô.
Cô nhanh chóng muốn rút tay về, nhưng lại bị cánh tay nhanh mà mạnh mẽ như tia chớp giữ lại giữa không trung, nắm thật chặt.
Chỉ cần là thứ anh thích, cho dù có thế nào cũng không thể chạy thoát.
Trần Khả Như dãy dụa một chút, Lê Hoàng Việt dứt khoát ôm cô lên.
Ngay sau đó, anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô: “Người phụ nữ cố chấp quá sẽ không đáng yêu, người phụ nữ thông minh quá cũng không đáng yêu, Trần Khả Như, tôi thích nhìn dáng vẻ ngại ngùng yếu đuối của em.”
Cảm giác tê tê lại ngứa ngứa ấy, trong chớp mắt khiến cô như hóa thành bọt biển, lí trí đang dần dần tán loạn lên, sụp đổ hoàn toàn.
Mặt cô đỏ ửng mang đến cảm giác mê người, trong mắt giống như có từng cơn sóng đang xê chuyển...yết hầu của Lê Hoàng Việt bỗng dưng chuyển động, ánh mắt cũng mơ màng tối sẫm lại.
Anh nhấc chân, đi nhanh như bay.
Trần Khả Như nắm chắc âu phục của anh, cơ thể theo nhịp bước của anh malay động.
Anh bước rấy nhanh!
Trần Khả Như mơ hồ biết được đây là đang ám chỉ điều gì, lại không dám suy nghĩ sâu xa, yếu đuối dựa vào trong lồng ngực anh, không muốn động đậy.
Đột nhiên, lộp bộp lộp bộp hai tiếng, hai chân vung lên, giày thủy tinh ở trên chân cứ thế rơi xuống.
“Giày...”
Bước chân đang vội vã, Trần Khả Như lại nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Lê Hoàng Việt thoáng dừng một chút, không chớp mắt nói, “Không cần nữa.”
Trần Khả Như: “...”
Tổng giám đốc Lê, mặc dù tôi biết anh rất giàu có, nhưng tùy tiện vứt một đôi giày trị giá mấy trăm triệu như vậy, quá xa xỉ rồi!
“Tổng giám đốc Lê, tiết kiệm cũng là một đức tính tốt.” Cô cau mày, có chút không dám gật bừa với giá trị quan của đối phương.
Bởi vì lúc học đại học cô vừa học vừa làm, sự tiết kiệm đã ăn sâu vào trong xương cốt của Trần Khả Như, không nặng lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại bộc lộ ra, nhắc nhở cô.
“Đôi giày đó, không phải là không vừa chân sao?”
Anh nói như chuyện đương nhiên, “Đồ không vừa chân, giữ lại có tác dụng gì, sau này không cần đi cao như vậy.”
Trần Khả Như còn muốn nói gì đó, lại phát hiện ra không cần thiết nữa, quan điểm về giá trị của cô và Lê Hoàng Việt cách xa quá nhiều, vốn không cùng trên một đường thẳng.
Cô không khỏi nín thở trầm tư, Lê Hoàng Việt đang quan tâm mình sao?
“Ừm.”
Cô nhàn nhạt đáp lời, trong lòng bất giác có một chút phiền não: Vóc