Tống Quốc Minh vậy mà lại gọi cho cô rồi làm chuyện như thế!
Trần Khả Như sống nửa đời chưa gặp được ai xấu xa như thế!
Mặc dù điện thoại bị rơi xuống, nhưng vẫn chưa bị ngắt, bên trong liên tục phát ra tiếng người cười ha ha ha đầy đắc ý.
“Trần Khả Như, cô trốn không thoát đâu.”
Tên điên!
Tống Quốc Minh từ đầu đến cuối đều là một tên điên!
Trần Khả Như rút hết dây điện thoại tầng trên tầng dưới, sau đó đóng cửa sổ kín đến mức không còn một kẽ hở, ngay cả điện thoại cũng chỉnh sang chế độ không nhận điện thoại người lạ, cho đến khi mang cơ thể lạnh lẽo chui vào trong chăn, cô mới dần ổn định lại.
Tống Quốc Minh nói không chừng anh ta đang quan sát cô từ đâu đó… Không, đây là biệt thự tư nhân, người không có phận sự sẽ không thể vào, sẽ không.
Trần Khả Như định để mình tỉnh táo một chút, nhưng sự tĩnh mịch trong phòng lại làm cô cảm giác như không khí quá tĩnh lặng kỳ dị.
Cô mở tivi, bật kênh CCTV, thấy vài tiểu phẩm, xem một chút cũng cảm thấy buồn ngủ liền ngủ thật say.
Một đêm hỗn loạn với nhiều giấc mơ, cảnh vật thay đổi rất nhanh, tình yêu ngọt ngào của Lê Hoàng Việt, Tống Quốc Minh biến thái uy hiếp cô… không ngừng thay đổi biến hóa liên tục, kích thích thần kinh cả người cô.
Ở trong mơ, cô không ngừng kêu to xin cầu cứu, nhưng Lê Hoàng Việt lại chỉ cho cô một bóng lưng lạnh lùng, ôm một người phụ nữ khác bỏ đi một cách tàn nhẫn.
Cô rất khó chịu, cuống họng đau rát, "Nước...!Khát..."
Cảm giác khó chịu càng rõ hơn, tay chân cô rất lạnh, co quắp lại với nhau, bên trong lại rất nóng… cô hoàn toàn không thể cử động.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác được cả cơ thể mình đang bị ai đó lay mạnh.
“Trần Khả Như, em bị sốt rồi, chính em là bác sĩ mà chuyện này cũng không biết sao?”
Giọng Lê Hoàng Việt vô cùng gấp gáp.
Người phụ nữ trên giường mặt đỏ hồng lên không bình thường, cánh môi trắng bệch khô nứt, một hôi rịn ra lấm tấm trên trán, thấm ướt cả hai bên tóc mai…
“Ồn ào quá…”
Cô nheo mắt, từ trong khóe mắt thấy một khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, dường như mang chút âm trầm, giống như là Lê Hoàng Việt, anh trở về rồi sao?
“Em đúng là đồ phụ nữ ngu xuẩn!”
Mặt Lê Hoàng Việt đen lại, dùng ga giường trực tiếp bọc Trần Khả Như lại ôm lên, trong miệng hùng hùng hổ hổ.
Vừa mới rời nhau chưa được một buổi tối, người phụ nữ này đã hành hạ mình đến thế này, lại còn là một bác sĩ, một chút biện pháp dự phòng cũng không có? So với người bình thường đã yếu còn ra gió?
Trần Khả Như sốt mơ mơ màng màng, cô chỉ biết khi tổng giám đốc Lê rất tức giận, hậu quả sẽ có chút nghiêm trọng.
Ánh mặt trời từ cửa ra vào rất chói mặt, cô níu chặt cổ áo Lê Hoàng Việt, giọng nói thều thào: “Chỉ là bị sốt, không cần đến bệnh viện…”
“Có đến bệnh viện hay không là tôi quyết định!”
Lê Hoàng Việt lái xe nhanh như chớp, mấy phút sau đã đến bệnh viện Đệ Nhất, phòng cấp cứu.
Cả người Trần Khả Như bỗng nhiên tỉnh táo lại, nằm trong ngực Lê Hoàng Việt, cảm giác hỗn loạn, ánh mắt phức tạp.
Cô chỉ sốt một chút đã vào phòng cấp cứu, còn không xếp hàng, những người bệnh đang lo lắng khác làm sao chịu được?
Cho nên trước đó cô đã nói, đừng đến bệnh viện.
Nhất là bệnh viện cô đang làm việc, rõ ràng là công khai khoe tình yêu còn thêm đi cửa sau, tranh giành đặc quyền.
Vậy nên cả đường đi cô dứt khoát vùi mặt vào ngực anh, đến tận khi được đặt lên giường bệnh truyền nước biển.
Một mình trong phòng bệnh tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức ngay cả một chút âm thanh nhỏ như tiếng tí tách cũng có thể nghe rõ.
Không ngờ Lê Hoàng Việt lại quan tâm chăm sóc người khác như vậy.
Giúp cô cẩn thận ém góc chăn, dùng giọng nói ôn nhu không tưởng tượng nổi hỏi thăm cô.
Anh mặc dù sống an nhàn sung sướng nhưng lúc phải làm việc gì đó cũng sẽ làm rất tốt.
Cô mở hé đôi mắt đang nhắm chặt, thấy anh đứng bên giường, nhìn cô từ trên cao xuống, cảm giác như có chút không quan tâm.
“Anh có việc thì có thể đi trước.”
Bây giờ mở miệng trong họng đã không còn cảm giác như thiêu như đốt kia, thoải mái hơn.
“Ừm.”
Anh như có như không đáp lại, thân thể cao lớn vẫn không dịch chuyển chút nào.
“Buổi quay chụp ở thành phố giải trí phải làm sao bây giờ?” Trần Khả Như chợt nhớ đến chuyện này, mi tâm nhăn lại, mình vậy mà lại sinh bệnh ở lúc không nên bệnh nhất.
Trách không được cứ thấy cảm xúc của Lê Hoàng Việt rất bực bội, cứ như vậy tiến độ quay chụp chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Những chuyện này không cần em quan tâm, biết chưa?”
Giọng Lê Hoàng Việt nặng nề, nghe không ra buồn vui nói.
Cảm giác như cô đang nhiều chuyện, Trần Khả Như há to miệng, có chút cảm giác tủi thân không hiểu.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại Lê Hoàng Việt đã không còn ở đó nữa.
Tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, bình truyền nước đã được rút ra, cô thử nhiệt độ cơ thể mình, không nóng.
Nhưng cảm giác trong lòng đột nhiên lại thấy có chút vắng vẻ.
Không biết có phải do bị ốm hay không, mà cả người yếu ớt, lòng kiên định ban đầu cũng trở thành thủy tinh?
Lê Hoàng Việt, vì sao tôi luôn không bắt kịp anh? Đến tột cùng anh vẫn không cho tôi cảm giác an toàn, vẫn là tôi nghĩ nhiều rồi!
Nỗi buồn còn chưa kịp chạm đến đuôi lông mày, một giọng nói vô tội vạ đã lao vào.
“Chị Khả Như, em vừa nghe các cô ấy nói chị nhập viện rồi, chị bị thương ở đâu rồi, em xem một chút!” Vũ Tuyết Trang lo lắng sờ tới sờ lui trên người cô, tìm tìm kiếm kiếm vô cùng lưu manh.
“Không có chuyện gì, phát sốt một chút, bây giờ đã khỏi rồi.” Trần Khả Như không thèm để ý chút nào nói.
Vũ Tuyết Trang mặt mũi bất đắc dĩ: “Chị Khả Như, chị thật sự không đáng yêu, chị phải học cách nũng nịu, giả vờ yếu đuối mềm mại, giả bộ nhỏ bé, hoặc giả vờ làm một bông sen trắng cũng không tệ!”
Trần Khả Như: "..."
“Được rồi, em nói đùa, nếu chị bày ra bộ dạng kệch cỡm như thế em sẽ nổi