Cô từ từ đẩy Đặng Việt Luân ra, quả nhiên cô thấy Lê Hoàng Việt mang theo vẻ mặt đầy u ám đi đến.
Giày da đi trên gạch men trơn bóng phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp ngày càng đến gần.
“Bác sĩ Trần, tôi xin lỗi, tôi hơi thất lễ.”
Đặng Việt Luân vẫn chưa phát hiện, lúc anh ta xoay người thì đối mặt với người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện, anh ta giật mình một chút, xấu hổ giải thích nói: “Chuyện đó… Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói lời tạm biệt với Bác sĩ Trần mà thôi, không có ý gì khác…”
Anh ta biết người đàn ông này, không chỉ gặp qua một lần, hơn nữa anh thường xuất hiện trên tin tức, các mặt báo, mặc dù anh ta biết rõ sự chênh lệnh giữa mình với đối phương nhưng lúc này anh ta vẫn không nhịn được sinh ra tâm lý xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Khuôn mặt Lê Hoàng Việt đẹp trai lại lạnh như băng lộ ra sự khinh thường, anh không thèm nhìn đối phương một cái, lập tức đi lướt qua.
Hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Đặng Việt Luân há miệng thở dốc, gò má đỏ lên, ánh mắt lại hơi tức giận nhưng không lộ ra bên ngoài.
Trái tim Trần Khả Như đập nhanh, ngay cả cô cũng không đoán ra Lê Hoàng Việt nghĩ thế nào?
Theo lý thuyết thì dưới loại tình huống này, anh sẽ nổi giận, bực bội.
Đúng lúc này, Lê Hoàng Việt mở miệng, giọng điệu trào phúng nói: “Vì sao tôi phải hiểu lầm, anh không có tư cách đó.”
Độc, quá độc.
Cách giết địch tốt nhất giết chính là làm cho kẻ địch không có cơ hội lên chiến trường, không đánh mà lui.
Quả nhiên, Đặng Việt Luân nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt lại rồi từ từ buông ra.
Anh ta bước đi nặng nề đến cửa phòng bệnh, cuối cùng anh ta nghiêng đầu, hít sâu một hơi nói: “Bác sĩ Trần, tôi đi trước đây, hơn nữa tôi nhắc nhở cô hãy cẩn thận Võ Anh Thư của khoa phụ sản các cô.”
Từ đầu đến cuối Trần Khả Như không lên tiếng.
Hiện tại cách tốt nhất là im lặng, nhưng Bác sĩ Đặng nói câu cuối cùng có ý gì? Cẩn thận Võ Anh Thư sao?
Tuy rằng Võ Anh Thư không đối phó với cô, nhưng cũng không đến mức sẽ làm ra hành động gì lớn!
Trần Khả Như lấy lại tinh thần thì phát hiện Lê Hoàng Việt nghi ngờ nhìn cô.
Trong lòng cô bỗng chột dạ, dù sao lúc nãy Bác sĩ Đặngcũng ôm cô, cô giả vờ như không có chuyện gì nói: “Sao vậy, anh chưa đi sao?”
“Bác sĩ Trần hy vọng tôi đi sớm một chút để có thể thân thiết với đồng nghiệp nam đúng không?” Giọng Lê Hoàng Việt khó chịu, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Sự châm chọc rõ như ban ngày.
Trần Khả Như nhíu mày muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô nheo mắt lại giả vờ nói: “Ồ? Lúc nãy tôi nghe rõ ràng có người nói không hiểu lầm.”
Ánh mắt Lê Hoàng Việt đột nhiên tối lại.
Buổi sáng người phụ nữ này có vẻ như bị bệnh, lúc này cô lại chế nhạo lên đầu anh rồi.
Anh nghĩ đến đó thì sắc mặt lạnh lẽo nói: “Sau này tôi không muốn nhìn thấy chuyện tương tự xảy ra.”
Trần Khả Như thầm nghĩ, không phải cô không kịp phản ứng sao.
Nhưng thái độ của Lê Hoàng Việt hoàn toàn khác xa so với trước đây, không tự nhiên nổi giận, mà dùng lý trí suy nghĩ.
“Chị Khả Như, em mua cơm sườn mà chị thích đó, đến đây nếm thử đi… A, tổng giám đốc Lê, sao anh cũng ở đây?”
Lúc Vũ Tuyết Trang hưng phấn chạy về thì hoàn toàn không cười nổi, cô ấy cảm thấy bất thường nên lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Lê, không lẽ anh mua cơm trưa cho chị Khả Như sao?”
Xong rồi, hai người cùng mua cơm trưa!
Vũ Tuyết Trang lè lưỡi, cảm thấy hơi xấu hổ.
Vào lúc này ai lúng túng, ai xấu hổ.
Dùng ngón chân nghĩ lại thì cô ấy chính là người xấu hổ.
Trần Khả Như nghe Vũ Tuyết Trang nói thì lúc này mới chú ý tới Lê Hoàng Việt xách theo cái túi trong suốt, trong đó có hai hộp cơm, có thể thấy được màu sắc tươi ngon của món ăn, hơi nóng bốc lên.
Thì ra lúc nãy anh không ở đây là đi mua cơm cho cô.
Trần Khả Như nhìn sự dịu dàng nhàn nhạt không chút che giấu trong mắt anh, cách đó không xa Vũ Tuyết Trang cảm giác được mình giống như một bóng đèn.
Tiền điện rất mắc, cô ấy vẫn không nên tiếp tục phát điện.
“Chị Khả Như, em đột nhiên nhớ y tá Ngô Thanh Trúc vẫn chưa ăn cơm nên em cùng ăn với cô ấy! Em không quấy rầy hai người cùng ăn cơm trưa nữa.” Vũ Tuyết Trang nhạy bén nhanh chóng lùi ra ngoài, sau đó cô ấy còn cẩn thận giúp hai người đóng cửa phòng.
Trần Khả Như trợn mắt há miệng: Cô ấy bưng một cái khay lớn, rốt cuộc sao cô ấy có thể đóng cửa được?
“Trần Khả Như, đồng nghiệp của em thông minh hơn em nhiều.”
Lê Hoàng Việt cảm khái nói một câu: “Biết cách nhìn mặt nói chuyện.”
Trần Khả Như thầm nghĩ: Cô rất ngốc sao? Không thông minh sao?
Nhưng ánh mắt Lê Hoàng Việt giống như muốn nói cô không được phản bác.
“Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh.”
Anh quay người lại đối diện với ánh mắt chăm chú của Trần Khả Như.
Cảm ơn anh đã hạ thấp địa vị làm những chuyện nhỏ vì tôi.
Đối với nam nữ bình thường khác thì rất dễ dàng, nhưng đối với anh lại là một sự thay đổi lớn.
“Trần Khả Như, không phải dùng miệng nói cảm ơn là phải dùng hành động thực tế.”
Ánh mắt Lê Hoàng Việt sáng lên, hơi cong lưng đến khi cách cô khoảng năm sáu xăng ti mét thì dừng lại, lông mày và lông mi đậm dài, đáy mắt lóe lên ánh sáng không tên.
Anh hơi chớp mắt một cái, trái tim Trần Khả Như cũng đập theo một lần.
Bùm bùm, bùm bùm.
Lê Hoàng Việt muốn hôn cô sao?
Bác sĩ Trần hơi rối rắm một chút, bụng cô vang lên tiếng òng ọc kéo lại dũng khí muốn thử của cô.
“Tôi hơi đói bụng, chúng ta ăn cơm đi.”
Trần Khả Như xoay mặt qua, cười giả tạo, không thể tưởng được Lê Hoàng Việt còn có một mặt như vậy.
Bình thường chỉ có những người đang yêu trong thời kỳ cuồng nhiệt mới có thể làm chuyện trẻ con như thế!
Đói?
Rất đúng lúc.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt hơi sâu, anh cũng đói bụng.
Hộp cơm nhẹ nhàng hướng đệ thượng một người, một giây sau, anh ôm cô rồi hôn lên.
“Ưm…”
Anh bắt nạt đôi môi màu hồng nhạt, Trần Khả Như có chút mờ mịt, chuyện bất ngờ xảy ra nên đầu óc cô dần dần trống rỗng…
Lúc cô sắp không thở nổi thì rốt cuộc Lê Hoàng Việt cũng dừng lại, Trần Khả Như hơi thở