(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnMà Lý Tiêu Nhiên nhìn theo cô đi xa, anh ý thức được chính mình nên là đuổi theo, nhưng mà lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô dần dần đi xa, trong lòng cũng mờ mịt giống tuyết hạ xuống.Chỉ là bọn họ người nào cũng không có phát hiện là, một trận cameras đã vừa mới chụp cảnh tượng bọn họ cùng một chỗ tiếp xuống!=========================Vừa rạng sáng ngày thứ hai.Bởi vì say rượu cùng vận động quá, lại ăn thuốc ngủ, Lãnh Vân Lâm cả đêm đều đã ngủ thật sự là an ổn.Anh chưa mở to mắt theo bản năng để tay qua một bên, trống không.Anh nghi hoặc nhíu nhíu mày, tỉnh lại xem đến bên cạnh giường không có một bóng người. Chăn lạnh lẽo tựa hồ cũng không có dấu vết người nghỉ ngơi quá!Lần này anh lập tức từ đầu giường ngồi dậy!Trong phòng một mảnh sạch sẽ, quần áo của anh còn ở một bên, nhưng mà Mộ Thanh Vũ người này lại không thấy nữa!Anh không nói hai lời, nắm lên một kiện quần áo mặc lên, vừa mặc vừa nói: "Thanh Vũ! Thanh Vũ?""Làm sao vậy?" Bên ngoài, Mộ Thanh Vũ đẩy cửa vào.Cô tối qua cùng Lý Tiêu Nhiên tan rã trong không vui, sau đó trước lén về tới Lãnh Vân Lâm bên này, thấy được anh còn đang tại nghỉ ngơi, chính mình mới nhẹ nhàng thở ra.Nói thật, cùng Lý Tiêu Nhiên xung đột chính cô đã có chuẩn bị trước.Mặc kệ cô là vì cái gì, nhưng là cô lựa chọn lấy phương thức như vậy tới thu hoạch tiền tài cũng đã làm tốt tính toán bị chán ghét mà vứt bỏ.Nhưng mà lại vẫn có một sự tình là cô quên, tỷ như điều chỉnh đồng hồ báo thức Lãnh Vân Lâm một phen để cho anh bảy giờ mới tỉnh.Sáu giờ, cô là muốn chiếu cố Ân Ân.Lãnh Vân Lâm thấy được cô, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười: "Em chạy đi nơi đâu rồi hả ?""A..., cảm thấy được ở trong phòng ngốc chán ra