(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh Nguyễn"Công tác vội vàng, cũng phải về nhà ăn cơm a, tối hôm nay trở về đi, liền hai ta." Tô Rừng Khải hơi quan tâm nói, một bên ám chỉ trong nhà không ai."Con an bài một phen thời gian đi." Bác sĩ Tô từ chối nói, thanh âm có chút lãnh đạm."Không được, ăn cơm với ba con còn muốn an bài thời gian?" Tô Rừng Khải có chút tức giận, âm điệu đề cao một chút, bất mãn nói."Con ngày hôm qua mới vừa làm một thủ thuật, hôm nay người bệnh có phản ứng bài xích, con phải quan sát tình huống người bệnh để tránh phát sinh nguy hiểm." Bác sĩ Tô xoa nhẹ trán, thanh âm vẫn rất lạnh như cũ.Kỳ thật bình thường anh làm xong chuyện phẫu thuật căn bản là sẽ không đi quản tình huống phía sau. Dù sao làm một bác sĩ nếu ở trên bàn phẫu thuật không có để cho người bệnh xuất hiện nguy hiểm, trên cơ bản nhiệm vụ cũng hoàn thành hơn phân nửa rồi.Về phần tình huống sau khi phẫu thuật này thật sự là mỗi người khác nhau. Cho dù anh dùng tài liệu giải phẫu tốt nhất, dùng phương thức phẫu thuật tinh chuẩn nhất cũng không có thể bảo chứng sau khi giải phẫu thành công người bệnh sẽ không phản ứng bài xích. Tựa như có chút người sẽ dị ứng phấn hoa, nhưng là một cái khác sẽ không.Nhưng mà không biết vì cái gì, bây giờ bác sĩ Tô lại đối với đứa nhỏ bệnh nặng còn có gia đình đứa nhỏ để tâm rồi.Có lẽ là vì anh quanh năm đợi tại Mĩ quốc, Hoa kiều Mĩ quốc dù sao cũng là thiểu số, cũng không có quá nhiều cảm giác thân thiết. Mà Mộ Thượng Ân là đứa nhỏ thứ nhất anh trị liệu sau khi trở về Trung Quốc, lại là một đứa nhỏ hiểu chuyện, cho nên anh mới đặc biệt để tâm đi?Về phần mẹ đứa nhỏ.. . .Bác sĩ Tô nhíu nhíu mày, anh cũng không biết, chính mình vì cái gì sẽ đối với một phụ nữ như vậy cảm thấy hứng thú. Lần đầu tiên