(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnVốn anh chỉ cần tuần tra phòng bệnh, cũng không biết như thế nào, cước bộ giống như không thể khống chế một dạng, bất tri bất giác trong lúc đó, liền bỗng nhiên đi tới phòng bệnh nặng.Còn không có quá chỗ rẽ, anh tại chỗ rẽ hướng bên này nhìn, rất xa thấy hai tay Mộ Thanh Vũ ấn tường thủy tinh phòng bệnh nặng, ánh mắt u buồn.Lúc này, trời đã tối rồi. Bệnh viện mở đèn, dưới đèn mờ nhạt đem bóng dáng của cô kéo thật dài. Đường hành lang to như vậy chỉ có bóng dáng một người cô, càng lộ vẻ tịch liêu.Anh nhìn Mộ Thanh Vũ vẫn nhìn tình huống trong phòng, trong lòng sóng nổi lên.Mới vừa muốn tiến lên, bác sĩ Lý lại sau lưng anh hô anh một tiếng: "Bác sĩ Tô, anh nghe xong điện thoại rồi hả ?"Anh lập tức quay đầu, không có lại tiếp tục đi về phía trước, mà là tại chỗ rẽ nơi này dừng bước: "Uh`m."Hai người tiếp tục kiểm tra phòng, bác sĩ Lý mới hỏi nói: "Như thế nào, có việc gấp?""Không có gì." Bác sĩ Tô lắc đầu nói, thanh âm vẫn như cũ rất lãnh đạm.Lý Trường Hà là bác sĩ tính tình tốt, có tiếng trong bệnh viện. Cho nên mặc dù anh tới bệnh viện mới không lâu lại đối với bác sĩ Lý ấn tượng tốt lắm, không chỉ có tính tình tốt, y thuật tốt hơn nữa rất có y đức.Làm như bác sĩ, không phải y thuật tốt, chính là chứng minh anh đã đủ tư cách, vẫn còn có cao thượng y đức, mới có thể để cho người từ trong đáy lòng tôn kính ngươi."Không có quan hệ, cậu nếu là có việc trước tiên có thể đi một hồi." Bác sĩ Lý ôn hòa nói, ông đối với cái chuyên gia về bệnh tim trở về từ Mĩ quốc này cũng rất có hảo cảm.Cái bác sĩ Tô này mặc dù cậy tài khinh người một chút, nhưng mà năng lực quả thật không nói. Hơn nữa về sau anh có khả năng sẽ kế thừa cái bệnh viện này, trở thành người lảnh đạo trực tiếp của ông, cùng anh làm tốt quan hệ chuẩn không sai."Không có việc