Lâm Viện Viện tươi cười dịu dàng, "Bình An làm cái gì mà khiến anh tức giận như vậy?"
"Nha đầu này quẹt thẻ gần 2500 vạn." Mục Lăng giận, tuy rằng chút tiền ấy đối hắn mà nói không tính là cái gì, so ra còn thua một chiếc xe thể thao cao quý của hắn, nhưng mà, đối với người khác mà nói, đây là một đống tiền thật lớn, Mục Lăng nuôi dưỡng mấy người phụ nữ, đều không có tốn nhiều như vậy, chỉ một Cố Bình An, trong vòng một ngày đã tiêu của hắn nhiều như vậy, mấu chốt là, hắn nuôi phụ nữ phải hữu dụng, giúp hắn giải tỏa buồn phiền, cho hắn mặt mũi, giải quyết yêu cầu của hắn, Cố Bình An thì sao? Tác dụng gì cũng không có.
"Trời ơi, cô ta điên rồi sao?"
"Anh cũng cảm thấy cô ta điên rồi." Ngữ khí của Mục Lăng bình tĩnh trở lại, nói thật, một chút cũng không phải đau lòng vì tiền, mà là bị Cố Bình An cười nhạo đến nghẹn một cục tức trong người.
Lâm Viện Viện vô cùng bất mãn, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, đối với cô ta mà nói, Mục Lăng chính là tất cả, tài sản của Mục Lăng, tương lai cô ta cũng có phần, cô ta vẫn luôn tự giữ thanh cao, cũng không lấy quá nhiều tiền tài gì từ Mục Lăng, nhiều lắm là vào những ngày lễ Mục Lăng tặng quà cho cô ta, nhưng cũng không nhiều tiền như vậy, Cố Bình An dựa vào cái gì mà tiêu nhiều tiền của người trong lòng cô ta như vậy.
Tưởng tượng đến Cố Bình An nhục nhã mình, trong lòng Lâm Viện Viện càng không thoải mái.
"Em cũng không nghĩ tới Cố Bình An lại ham muốn hư vinh như vậy."
Ham muốn hư vinh? Cố Bình An?
Đùa cái gì vậy, sao có thể.
Mục Lăng nói, "Thôi, không đề cập tới cô ta nữa, mất hứng"
Lâm Viện Viện thấy Mục Lăng chuyển đề tài, trong lòng càng không thoải mái, cứng đờ nở nụ cười, "Được, không đề cập tới cô ta."
Cố Bình An quẹt hết số tiền cuối cùng trong thẻ, cuối cùng nguyện ý thu tay lại, mục đích của cô đã đạt được rồi, Cố Doanh Doanh thấp thỏm hỏi, "Chị, anh rể sẽ không nổi điên lên chứ?"
"Hắn tức giận thì liên quan gì đến chúng ta." Cố Bình An búng tay một cái, "Đi, về nhà."
Cố Vân cùng Lâm Tú Lan nhìn một núi rồi lại một núi bảo
bối được đưa vào trong nhà, biểu tình quả thực xuất sắc cực kỳ, Cố Bình An mua cho hai người rất nhiều đồ, bởi vì không thể mang về nên cô đều nói nhân viên cửa hàng giao hàng tận nhà, trước khi bọn họ về nhà, đồ vật đều đã được đưa tới.
Đồ vật hai người đi mua, có thể chất đầy phòng khách.
"Bình An, con lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Đương nhiên là tiền của Mục Lăng." Cố Bình An mệt chết, cởi giày, nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, không chút để ý mà nói, "Chính hắn quăng cho con một tấm thẻ, cho con tùy tiện quẹt, con liền quẹt hết thẻ của hắn."
Hai người già Cố gia, "......"
Cố Vân một chút cũng không tán đồng cách làm của cô, "Bình An, gọi điện thoại xin lỗi, đem đồ vật trả về, chúng ta không thể vô duyên cớ vô cớ nhận đồ tốt của người khác như vậy."
Lâm Tú Lan cầm lấy một cái ví da, "Chiếc ví này thật đẹp."
"Mẹ, mẹ nhìn trúng cái gì cứ tùy tiện lấy." Cố Bình An đối với mấy thứ này kỳ thật cũng không có hứng thú, cô chỉ muốn hưởng thụ một lần cảm giác tổng tài bá đạo tiêu tiền, "Ba, xin lỗi cái gì, con mới vừa gọi điện thoại cho hắn, bởi vì quẹt hết tiền của hắn, hắn lại nâng giới hạn cao nhất lên, cho con tùy tiện quẹt tiếp, chơi vui vẻ là được, tiền của Mục Lăng, không hoa râm không hoa, lại nói, con là cống hiến cho kinh tế, ba hẳn là nên khen con."
"Con..." Cố Vân bị cô làm cho nghẹn họng, Cố Bình An từ một đống lớn chiến lợi phẩm tìm ra một bộ dụng cụ pha trà, "Ba, con mua cho ba."
Cố Vân vừa thấy nhãn hiệu, khẽ ho nhẹ, "Đây xem như hối lộ sao?"
"Con rể tặng, dù sao hắn có tiền, dù sao cũng không phải là tham ô." Cố Bình An nói, "Có tiền thật tốt."
"Nói như chúng ta từ nhỏ bạc đãi con vậy."