Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Thanh mai trúc mã


trước sau

Cố Bình An cười ha ha, Cố Doanh Doanh nói, “Dĩ nhiên hai người không bạc đãi bọn con, chính là hôm nay thật sự quá tuyệt, con mua rất nhiều quần áo, ngày mai có thể mặc đi ra ngoài cùng bạn bè rồi.”

Nhìn hai con gái vui vẻ, Cố Bình An cũng nói Mục Lăng không tức giận, Cố Vân cũng không so đo, chỉ là tiêu tiền như vậy, thật sự khiến lòng dơ không chịu nổi, Cố Vân nói, “Không có lần sau nữa đâu, dù sao đây cũng không phải là công sức mà chúng ta làm ra được.”

“Vâng vâng vâng, không có lần sau.” Cố Bình An chẳng qua là muốn cười nhạo Mục Lăng, cố ý quẹt hết tiền hắn, không phải thật sự muốn mỗi ngày đều tiêu nhiều tiền như vậy, mỗi ngày xa hoa như vậy, Mục Lăng chắc chắn sẽ một phát bắn chết cô.

Cố Bình An lần đầu tiên được trải nghiệm là tên bại gia, mệt đến một đầu ngón tay cũng không muốn động, chiến lợi phẩm của cô đều bị Cố Doanh Doanh và Lâm Tú Lan chia sẻ, cô mua cho Lâm Tú Lan rất nhiều quần áo và trang sức mà bà thích.

“Hoan Hoan, cậu chừng nào thì về nhà?” Cố Bình An gọi điện thoại cho Lý Hoan Hoan

“Mình vẫn còn ở ngoài, có lẽ tối nay về.”

Cố Bình An đem mọi chuyện quẹt thẻ nói lại một lần nữa, Lý Hoan Tình nói, “Làm rất hay, nhớ quà sinh nhật của mình đó nhe.”

“Ngắt máy.”

Lý Hoan Tình cười cúp điện thoại, nhìn Mục Vân Sinh nói, “Sắc mặt Mục Lăng chắc chắn xanh mét.”

Mục Vân Sinh nói, “Hắn đáng đời.”

“Rất đáng đời.”

Hôm nay hai người đi dạo cả một ngày, Lý Hoan Tình thế mà lại không chê mệt, vẫn còn đang ở phố cũ đi dạo bắc viên, hôm nay cô mang Mục Vân Sinh đi dạo một số nơi nổi tiếng của thành phố S, ăn đồ ăn vặt ngon, cuối cùng mới đi dạo bắc viên.

Bắc viên có một đoạn lịch sử, cuối tuần người cũng rất nhiều, Mục Vân Sinh một chút cũng không sợ chen chúc, khi đi dạo phố đều ôm vai bảo vệ cô rất tốt.

“Mệt không?”

“Không mệt, em cùng Bình An đi dạo phố, một ngày có thể dạo mười tiếng cũng không thở dốc.” Lý Hoan Tình mỉm cười nói, có chút xuất thần mà nhìn đầu cầu phía trước, năm đó cô ở nơi đó chờ Mục Vân Sinh, nhưng hắn không xuất hiện.

Năm đó, cô đợi một đêm, tâm tình đặc biệt lo âu, cũng rất mất mát, tới rạng sáng, cô biết
Mục Vân Sinh sẽ không tới, trong nháy mắt, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều là bóng tối, quảng trường bắc viên ở trong mắt cô cũng trở nên hoang vắng.

Hiện giờ, lại một lần nữa cùng Mục Vân Sinh đi tới đây, tâm tình của cô rất phức tạp.

Như là một giấc mộng cũ vậy.

Tròn một cái cô không có khả năng hoàn thành mộng.

Kỳ thật, cô rất muốn hỏi Mục Vân Sinh một câu, vì sao năm đó hắn không tới, là vì không thích cô sao? Hay là có chuyện khẩn cấp quan trọng, không thể rời đi, cô mơ hồ biết, thế giới của Mục Vân Sinh rất không an bình, cũng là thân bất do kỷ.

Nhưng cô không dám hỏi.

Nếu cô hỏi, chỉ sợ bọn họ không thể làm bạn bè giống như lúc này được nữa.

Nếu năm đó Mục Vân Sinh tới, bọn họ sẽ biến thành thế nào đây? Có khả năng nhất là rời khỏi nơi này đến một nơi đất khách quê người, căn cơ Mục Vân Sinh không ở thành phố S, cô lại không thể rời khỏi thành phố S này được, những người thân thuộc với cô, đều ở chỗ này, cô không cách nào rời đi.

Cái này cũng đã định sẵn từ lâu bọn họ có thể gặp gỡ, nhưng cho dù yêu nhau, cũng không có cách nào ở bên nhau được.

Cho nên, không hỏi lý do, bọn họ mới có cuộc sống tốt nhất.

Mục Vân Sinh không đề cập tới, cô cũng sẽ không đề cập tới, như thế là tốt nhất.

……

Cô phục hồi tinh thần lại, lại thấy ánh mắt Mục Vân Sinh thất thần nhìn về phía trước, Lý Hoan Tình gọi một tiếng, “A Sinh?”

“Ừm.” Mục Vân Sinh phục hồi lại tinh thần.

Hắn tựa hồ rất ít cười, luôn là một mặt Poker (*), nhìn không ra hỉ nộ, Lý Hoan Tình cũng thành quen rồi, “Chúng ta qua kia ngồi xuống đi?”

(*) Poker Face: Mặt lạnh như tiền.

“Được.”

Với Mục Vân Sinh mà nói, đây cũng coi như là trở về nơi chốn cũ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện