Cố Bình An tìm Mục Lăng muốn nói ra lo lắng và buồn bực trong lòng, kết cục là hai người đều trở nên trầm mặc, Cố Bình An cho rằng kết thúc tồi tệ nhất chính là bọn họ tan rã trong buồn bã, chờ đến lục Mục Lăng đưa cô đến bệnh viện, cô có một loại dự cảm xấu.
"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Buổi sáng cô mới từ bệnh viện ra, Lý Hoan Tình có Tần Mục ở cạnh, Mục Lăng là người lạnh nhạt như thế, không có khả năng tới nơi này thăm Lý Hoan Tình, hắn tới bệnh viện làm gì?
Một chuyện cùng một người, bị cô ném đến tận nơi nào rồi, đến nay đều không có nhớ tới.
"Nếu tới bệnh viện rồi, đương nhiên là đến xem anh em tốt của anh."
"Mục Vân Sinh cũng ở bệnh viện này?" Cố Bình An nghi hoặc, từ đầu đến cuối, Mục Lăng cũng chưa nói qua Mục Vân Sinh, "Nga, vậy là không chết a, vậy là tốt rồi, nếu không Hoan Hoan sẽ rất nhớ thương hắn."
"......" Mục Lăng cạn lời nhìn cô...
Không biết vì cái gì, thang máy càng lên trên, tâm tình Cố Bình An càng khẩn trương, có một loại hoảng loạn khó nói, lòng bàn tay đều ra mồ hôi, cô không hiểu được, vì sao cô lại khẩn trương như vậy, đến lúc cô biết được hắn đưa cô đi thăm ai, Cố Bình An lần đầu tiên chán ghét giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng, thật là quá chuẩn.
Mục Lăng thế nhưng lại mang cô đi thăm Mục Phàm.
"Tôi không đi." Cố Bình An tức khắc tìm nơi nắm lấy, không muốn đi cùng Mục Lăng, cô bị điên mới đi thăm Mục Phàm, chuyện đáng sợ nhất mà đời này từng gặp, chính là Mục Phàm, bóng ma trong lòng cô còn chưa tiêu trừ, lại muốn cô đi xem Mục Phàm, đây không phải là tự khiến bản thân cô không thoải mái sao? Cô không muốn đi, một chút cũng không muốn. Nhưng mà, dường như Mục Lăng không có loại ý nghĩ này.
"Em không nghĩ đi, cũng phải đi cùng anh."
"Anh mẹ nó nhất định là cố ý." Cố Bình An sắp khóc đến nơi rồi, cô vẫn bị Mục Lăng kéo đến cửa phòng bệnh của Mục Phàm, Cố Bình An cũng sắp cầu xin hắn luôn rồi, cô một chút cũng không muốn thấy Mục Phàm.
Nếu nói Mục Lăng làm
cô sợ hãi, thì Mục Phàm là làm cô ghê tởm, là ác mộng của cô.
"Em không nhắc đến hắn một lời, sợ cái gì?" Mục Lăng trầm giọng nói, "Hắn hiện tại chính là một phế vật, em không cần sợ hắn."
"Tôi..."
"Đi vào!"
"Mục Lăng......" Cố Bình An không có chọn bị hắn đẩy mạnh đi, lại thấy được một màn vô cùng xấu hổ, Mục Phàm đang ở với một y tá ******, còn đang sờ mông người ta, vẻ mặt sắc mị, cô y tá kia giận mà không dám nói gì, nhìn thấy Mục Lăng và Cố Bình An quả thực như thấy được cứu tinh.
"Anh......" Mục Phàm trợn tròn đôi mắt, tay từ trên người y tá rời đi, cô y tá kia trốn luôn ra khỏi phòng bệnh, sau khi xảy ra chuyện, Cố Bình An là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Phàm, bộ dáng hắn không có gì thay đổi, bị Mục Lăng đánh đến nhập viện, dường như cũng không ảnh hưởng một chút nào đến việc hắn phong lưu khoái hoạt, thoạt nhìn cũng đặc biệt... ghê tởm.
Cố Bình An một chút cũng không muốn nói, đứng ở bên cạnh Mục Lăng, trầm mặc.
"Cậu nằm viện cũng không yên tĩnh, nếu lại làm ra tin tức gì kiến dư luận xôn xao, tôi trực tiếp phế cậu." Mục Lăng trầm giọng nói, khác với ngữ khí đầy lửa giận thường ngày đối với Cố Bình An, giờ phút này ngữ khí của Mục Lăng lạnh băng.
Phảng phất giống như một người khác...
"Nằm viện rất nhàm chán, chung quy muốn tìm một chút việc gì đó làm." Mục Phàm chẳng biết xấu hổ nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Bình An, Cố Bình An trừng hắn một cái, Mục Phàm lộ ra một nụ cười, "Chị dâu, buổi tối hôm đó thật là xin lỗi a, là em có mắt không tròng, chờ em xuất viện, sẽ tự mình tới cửa tạ tội."