“Nằm viện rất nhàm chán, chung quy muốn tìm một chút việc gì đó làm." Mục Phàm chẳng biết xấu hổ nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Bình An, Cố Bình An trừng hắn một cái, Mục Phàm lộ ra một nụ cười, "Chị dâu, buổi tối hôm đó thật là xin lỗi a, là em có mắt không tròng, chờ em xuất viện, sẽ tự mình tới cửa tạ tội."
Cố Bình An không muốn trả lời hắn chút nào, thật sự một chút cũng không muốn, Mục Phàm là ác mộng của cô, cô không hiểu, vì sao Mục Lăng lại mang cô tới đây, chẳng lẽ là để cô ôn lại ác mộng ngày đó sao?
Mục Lăng liếc mắt nhìn Cố Bình An một cái, tựa hồ đang đợi Cố Bình An trả lời, Cố Bình An lại im lặng như một người câm... chính là không muốn trả lời, vì sao phải trả lời cái loại đề tài nhàm chán này?
Bảo cô cười với Mục Phàm nói một câu "người không biết vô tội", cô tha thứ cho Mục Phàm?
Ngại quá, cô không đê tiện như vậy.
"Anh, chị dâu không tha thứ thì em phải làm sao bây giờ?" Mục Phàm hỏi, thái độ thực thành khẩn, tựa như một người vô tội, cùng với người đàn ông ngày đó khi dễ Cố Bình An hoàn toàn khác nhau, Cố Bình An thiếu chút nữa vì hắn vỗ tay, diễn hay lắm, diễn hay lắm.
Đàn ông Mục gia, đều không phải thứ tốt.
"Chị dâu cậu không tha thứ cho cậu, cậu hãy nghe cho kỹ, ra viện, tôi sẽ như cũ cho cậu vào đây thêm lần nữa." Mục Lăng nói, "Lần trước là gãy một đoạn xương sườn, lần sau, tôi cũng không dám chắc."
"Anh, người không biết không có tội, không cần tàn nhẫn như vậy a, em thật sự biết sai rồi, tha thứ cho em lần này đi được không." Mục Phàm quả thực muốn khóc, thập phần đáng thương mà nhìn Mục Lăng xin tha, nhưng Mục Lăng một chút ý tứ tha cho hắn cũng không có, ngữ khí nói chuyện lại tàn nhẫn hơn.
Mục Phàm có chút lạnh sống lưng, thủ đoạn của Mục Lăng, hắn biết rõ, hắn vốn tưởng rằng, đây là một chuyện nhỏ, Mục Lăng tức giận chỉ xem như làm biểu hiện một tí cho Cố Bình An xem, chuyện cũng sẽ cho qua, ba hắn cũng nói, không có chuyện lớn gì, Mục Lăng cũng sẽ không làm khó hắn, vì sao hiện giờ lại mang Cố Bình An đến đây, cho hắn một
lời cảnh cáo? Người Mục Lăng thích, rõ ràng không phải là Cố Bình An, nhiều phụ nữ như vậy, bản tính lại phong lưu, thủ đoạn còn tàn nhẫn, làm sao hắn có khả năng sẽ yêu một người phụ nữ đây?
Bởi vì Cố Bình An là thiên kim của Cố thị trưởng?
Mục Lăng không đến mức vì thân phận của Cố Bình An mà để ý cô như vậy chứ?
Có lẽ đi, Cố gia và Mục gia liên minh, đích xác sẽ mang đến lợi ích không nhỏ.
"Hỏi chị dâu cậu."
Lòng bàn tay Cố Bình An đều là mồ hôi, Mục Phàm nhìn về phía Cố Bình An, "Chị dâu, tha thứ cho em đi, đều là do mắt em bị mù, có mắt không tròng, chị xem anh trai cũng đã giáo huấn em rồi, chị tạm tha cho em đi."
"Không bao giờ." Cố Bình An xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, cô một khắc cũng không muốn cùng Mục Phàm ở chung một phòng, làm cô cảm thấy rất ghê tởm, ánh mắt Mục Lăng xẹt qua một tia tàn nhẫn, cười lạnh không nói, Mục Phàm nói, "Anh, vừa nãy anh chỉ nói đùa thôi đúng không?"
"Cậu cảm thấy sao?" Mục Lăng đến gần Mục Phàm, một tay đè ở bên người hắn, ánh mắt cơ hồ muốn đâm xuyên qua thân thể Mục Phàm, mang theo một cỗ sắc bén, trái tim Mục Phàm kinh hoàng, khẩn trương đến toàn thân đều là mồ hôi, miệng vết thương tại xương sườn lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, sắc mặt tái nhợt như tuyết, Mục Lăng gằn từng chữ một trầm giọng nói, "Nói cho tôi, ai sai cậu làm như vậy? Hửm?"
"Anh, em không hiểu anh có ý gì." Diện mạo Mục Phàm âm nhu, tỏ ra đáng thương như vậy, nhưng thật ra cũng có điểm phong tình, di truyền tướng mạo của Mục gia, thật sự chính là một bệnh nhân đẹp.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Mục Lăng đã biết cái gì rồi sao? Không có khả năng, hắn che dấu tốt đến như vậy, Mục Lăng không có khả năng phát hiện ra chuyện gì.