Lý Hoan Tình tự giễu: "Anh ấy là bạn tốt của con, bà nói anh ấy là một con chó, vậy con là cái gì? Con cùng chó xưng anh gọi em, thế con tính cái gì?"
"Con nhất định phải làm bà tức giận mới vừa lòng sao?"
"Bà nội, bà nói đạo lý một chút được không?" Đôi mắt Lý Hoan Tình đã ươn ướt, một lòng bảo vệ Mục Vân Sinh, "Con chưa bao giờ cảm thấy A Sinh có ý đồ bất lương gì đối với con, bà nội, con rất thích A Sinh, rất rất thích, con thổ lộ với anh ấy, chỉ là, anh ấy cự tuyệt con. Con là hòn ngọc quý trên tay bà, bà cảm thấy con là một vật quý, ai ai cũng đều thích phải không? Nhưng mà, có người không thích a, A Sinh anh ấy không thích con, sẽ không có ý đồ bất lương gì đối với con, anh ấy liều mình cứu con, chẳng qua là bởi vì con đã từng cứu anh ấy, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, đàn ông như vậy con cảm thấy mới thật sự là đàn ông đáng để con bảo vệ giữ gìn, đáng để con kết giao bạn bè. Bà nội, vì sao bà lại chán ghét A Sinh?"
"Con không cần biết." Bà nội Lý hung hăng liếc nhìn cô một cái, "Con thế mà lại thổ lộ với hắn, không biết liêm sỉ, con xứng đáng với Tần Mục sao?"
"Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, con thích A Sinh, không có một chút quan hệ gì với Tần Mục, khi đó con chưa thích Mục ca ca, chúng con không có quan hệ yêu đương, con vì sao lại không thể thích A Sinh, con có lỗi với Mục ca ca chỗ nào, con thích một người, sao lại gọi là không biết liêm sỉ?" Lý Hoan Tình không phục, vì cái gì mà bà nội lại nói cô như vậy, cô thật sự một chút cũng không phục.
"Câm mồm!" Bà nội Lý lớn tiếng răn dạy, trầm giọng nói, "Hoan Tình, có một số việc, bà không cách nào có thể nói với con, con tốt nhất cũng đừng biết, vả lại, bà đã nói với con rồi, không cho phép con ở gần hắn thì con không được ở gần hắn, nói cho bà biết, con còn thích hắn không?"
"Bà nội, thật không có đạo lý, con..."
"Con còn thích hắn sao?"
Lý Hoan Tình nói, "Con đối
với anh ấy không còn tình yêu nam nữ, con thích Mục ca ca, điểm này con rất rõ ràng, chỉ là, A Sinh là bạn của con, con cũng thích A Sinh, giống như con thích Bình An vậy."
"Về sau, không được gặp lại hắn, con với hắn không được có một chút quan hệ nào, con tốt nhất nên rõ ràng điểm này."
"Con..."
"Con muốn làm bà nội tức chết sao?"
"Bà nội, bà coi khinh anh ấy, con rất ghét, ít nhất phải nói cho con biết lý do chứ, nếu là bởi vì gia cảnh nhà anh ấy thì không cần, anh ấy là anh em họ với Mục Lăng, người thừa kế dòng chính của Mục gia, không phải là tiểu tử nghèo muốn ăn thích thiên nga như trong mắt bà, bà có thể đừng chán ghét anh ấy nữa được không?"
Bà nội Lý lại đánh vào mặt Lý Hoan Tình một cái tát nữa, Lý Hoan Tình sớm đã có dự cảm, bà nội nhất định sẽ đánh cô, cô cũng không tránh né, manh mẽ nhận một cái tát này, "Con cho rằng bà nội sống đến từng tuổi này, cứ như thế mắt chó coi thường người khác sao?"
Lý Hoan Tình muốn nói vâng, nhưng mà, suy xét đến tuổi tác cùng thân thể của bà nội, cô cũng không dám nói quá mức trắng trợn táo bạo như thế, nhưng mà trong lòng vẫn rất ủy khuất.
"Bà sẽ coi như con là bị Mục Vân Sinh mê hoặc tâm trí." Bà nội Lý đứng dậy, trầm giọng nói "Con tốt nhất cho bà bình tĩnh một chút, nếu còn muốn qua lại với Mục Vân Sinh, vậy thì không cần nhận người bà này nữa."
"Bà nội?" Lý Hoan Tình khiếp sợ mà nhìn bà nội.
Vì để cô không đến gần Mục Vân Sinh, bà nội lại đưa ra yêu cầu khắc nghiệt như vậy, đây là muốn bức tử cô sao?
Một bên là bạn bè, một bên là người thân, vốn là không tồn tại một chút mâu thuẫn nào, hiện giờ lại muốn cô chọn một bên, việc này thật quá đáng.
"Tự con nghĩ cho kỹ."
Bà nội Lý không để ý tới Lý Hoan Tình nữa, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, cùng cảnh vệ và bảo mẫu về nhà.