Mục Vân Sinh nghiêng người ngoài cửa, tránh bà nội Lý, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn bóng dáng bà nội Lý, Lục Trăn hỏi, "Aiz, lão thái bà kia vì sao lại chán ghét cậu như vậy chứ?"
"Không biết."
"Tôi không tin cậu không biết." Lục Trăn nói, "Thật ra cô gái nhỏ kia rất bảo vệ cậu, có một số việc cậu không nghĩ nên đi giải thích một chút sao?"
Mục Vân Sinh trầm mặc.
Lục Trăn nói, "Ví dụ như, giải thích một chút, cậu cũng không phải không thích cô ấy, cậu cũng không thất hứa, chỉ là bị thương nghiêm trọng, đến muộn vài phút."
Mục Vân Sinh xoay người, quay lại phòng bệnh của mình, Lục Trăn đuổi theo phía sau, "Cậu không phải muốn đi xem người trong lòng sao? Sao lại dẹp đường hồi phủ rồi?"
"Tôi nói, cậu và người kia chính là muộn màng, thích một người, thì cậu phải theo đuổi a, cậu không theo đuổi, người ta sẽ chạy mất, đến lúc đó cậu đừng có chạy đến hôn lễ của người ta mà đoạt hôn, quá khó coi, quá mất mặt, Vương Bài của chúng ta muốn một người phụ nữ còn phải chạy đi cướp đoạt từ hôn lễ của người khác sao, cái sỉ diện này cậu ném nổi nhưng tôi không ném nổi a." Lục Trăn tùy tâm nói, Mục Vân Sinh cũng không để ý đến hắn.
Lúc này Lục Trăn cũng không biết hắn miệng quạ đen, thật đúng là nói trúng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Bình An cố ý dậy sớm, bình thường vẫn luôn đi ké xe Lý Hoan Tình, hôm nay Lý Hoan Tình không đi, bản thân cô cũng không đi xe của mình, Cố Vân là thị trưởng, chính phủ tặng cho một chiếc xe, chuyên để người nhà thị trưởng sử dụng, trên cơ bản là Cố Vân sử dụng, sáng sớm ông đã đi rồi. Cố gia có hai chiếc xe, nhưng sáng sớm Lâm Tú Lan cũng đi về Lâm gia, Cố Bình An không còn biện pháp, chỉ có thể tự mình đi bắt xe bus, đi được khoảng mười phút, cô mới đi ra khỏi khu biệt thự, đón xe lúc cao điểm là chuyện rất khó khăn, Cố Bình An bắt hai mươi phút cũng không có một chiếc xe, một đường đi đến trạm xe búyt.
Mới vừa tới gần trạm xe búyt thì thấy xe Mục Lăng ngừng ở ven đường, ấn còi, Cố Bình
An quay đầu vừa lúc thấy hắn, Mục Lăng nói, "Lên xe, anh đưa em đi học."
Trạm xe búyt đứng ba hàng dài, một chiếc xe cô chắc chắn chen không nổi, chen lên được cũng sẽ biến thành bánh nhân thịt, Cố Bình An ngửa đầu 45 độ nhìn lên không trung, tự hỏi ba giây đồng hồ, cuối cùng từ bỏ cốt khí, vui sướng bước lên xe thể thao của Mục Lăng.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Cô nhớ rõ Mục thị và nhà cô ở hai hướng khác nhau.
"Tiện đường." Mục Lăng ném cho cô hai chữ, Cố Bình An một chữ cũng không tin, tiện đường cái em gái nhà anh, anh tiện đường chỗ nào hả? Đây cũng là sắp đến vùng ngoại thành, nhìn ra được Cố Bình An đang nghi hoặc, nhưng lại không hỏi, một tay Mục Lăng với qua cốc đầu cô, "Lão tử đặc biệt tới đây đón em, nhanh quỳ xuống cảm ơn đi."
"A, đau......" Cố Bình An bị hắn đánh đến choáng váng, thiếu chút nữa cầm cặp sách đập chết hắn, nhưng hắn có thể không động thủ, vui vẻ lái xe tiếp hay không?
"Yếu ớt." Mục Lăng trào phúng, ánh mắt dạo qua một vòng trên người cô, "Hôm nay ăn mặc rất trong lành."
Cố Bình An cúi đầu nhìn mình ăn mặc, váy in hoa, giày chạy bộ màu trắng, cặp sách nhỏ màu hồng nhạt, đích thực rất trong lành, váy in hoa này chính là dùng tiền của Mục Lăng mua, dù sao quần áo mua thì đã mua, đã kích thích tiêu phí, cũng không cần trưng ở trong tủ quần áo không gặp người, đơn giản liền lấy ra mặc, thuận tiện cũng bỏ một số quần áo cũ trước kia.
"Anh nhớ chiếc váy này có một thời gian rất hot, người mẫu mặc vào đều toát lên khí chất xuất chúng, tại sao mặc ở trên người của em lại trong lành như vậy? Quả thực biến thành hàng vỉa hè, đây là người mẫu cùng với người thường mặc khác nhau đi?"