Roman vẫn luôn không hiểu được quan hệ giữa Mục Lăng và Hoắc Nhĩ Sâm.
Hiện giờ nghe Mục Lăng nói, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ là bạn bè? Mục Lăng mạo hiểm cửu tử nhất sinh tới đảo Tử Vong thay tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm bình định loạn cục, chỉ là bởi vì bọn họ là bạn bè?
Nếu chỉ là bạn bè, không đụng chạm đến lợi ích của Mục Lăng, có lẽ cũng không khó giải quyết như vậy.
"Chuyện làm ăn, không ai chê nhiều cả." Roman nói, liếc mắt nhìn Cố Bình An bên cạnh Mục Lăng một cái, "Trên đảo nhỏ này thật sự rất loạn, gần đây Power và Diệp Bạch đã đánh nhau mấy lần, mưa bom bão đạn, một mình Mục tiên sinh mang theo vị hôn thê rất nguy hiểm, nếu như không có chuyện gì quan trọng, vẫn nên hạn chế đi lung tung sẽ tốt hơn."
Power là lão đại của hắc bang Mexico.
Diệp Bạch là người đứng đầu của Mafia Italy.
Diệp Bạch có tiếng tàn nhẫn độc ác, giảo hoạt như cáo.
"Không phiền Roman tiên sinh lo lắng." Mục Lăng nhàn nhạt nói.
"Đã như vậy thì gặp lại sau, Bình An, ngủ ngon."
Cố Bình An, "......"
Cô chỉ có thể nở cười, nếu như cô mà đáp lại, đoán chừng Mục Lăng sẽ nổi giận, hơn nữa, chắc sẽ bắt đầu cuồng bạo mà đánh cô, nên vì bảo vệ bản thân, không đáp lại là phương án tương đối an toàn.
Roman dẫn theo vệ sĩ của anh ta rời đi một cách khí thế.
Sắc mặt Mục Lăng trầm như nước.
Cố Bình An xoa bụng, "Rất đói a."
Ánh mắt Mục Lăng vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Roman rời đi, Cố Bình An bắt đầu tìm lại cảm giác tồn tại, "Ông xã, em rất đói a, anh có đói bụng hay không a."
"......" Vẻ mặt Mục Lăng kinh ngạc nhìn cô.
Cố Bình An một mặt ngây thơ nhìn anh, "Anh vẫn luôn gọi bà xã bà xã, em không thể gọi một tiếng ông xã được sao?"
"Gọi thêm mấy tiếng nữa." Mục Lăng nghe vậy tức giận liền bay sạch, lập tức cảm thấy tinh quang vạn dặm, ánh đèn cao ốc lộng lẫy chiếu vào trong mắt Cố Bình An, đẹp đến cực điểm, như là một cái hang lộng lẫy bao phủ thân ảnh anh.
"Đừng mơ." Mặt Cố Bình An nóng lên, cô cũng âm thầm cảm thấy, gần đây cô có hơi...Thích Mục Lăng.
Đây đúng là một chuyện làm người ta lo lắng.
Lúc ở trong nước, giương cung bạt kiếm, hận không thể đánh anh mấy bạt tay, đánh tỉnh lòng tự phụ, kiêu ngạo cùng thành kiến của anh, Mục Lăng độc miệng, bá đạo, làm việc ngang
ngược không nói lý lẽ, còn bắt nạt cô, thích làm gì thì làm, từ kiểu tóc đến tính cách đều không phải là loại mà cô thích. Thậm chí trong mắt cô, anh còn là người chia rẽ cô và Dương Sâm, cho nên, cô vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình phải hận Mục Lăng.
Nhưng mà, chỉ mấy ngày ngắn ngủn, cảm giác lại thay đổi long trời lở đất.
Trước kia nhìn Mục Lăng không vừa mắt, anh nói cái gì, làm cái gì, đều là sai, dưới cái nhìn của cô, đều là đang giễu cợt cô. Bây giờ nhìn Mục Lăng thuận mắt, cảm giác nói cái gì cũng cảm thấy, oa, rất tốt, oa, nam thần.
Đây là một loại bệnh, phải trị!
Mới mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, cảm giác của cô đối với một người sao lại thay đổi nhanh như vậy, cô thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhớ tới những người kết hôn chớp nhoáng, mỗi lần cô nghe được tin ai đó kết hôn chớp nhoáng, luôn cười trên nỗi đau của người khác mà nói, kết hôn nhanh sẽ ly hôn nhanh, cũng không có cơ sở cảm tình, bây giờ trong đầu cô bắt đầu ngăn miệng nghĩ, cười trên nỗi đau của người khác đúng là không có kết cục gì tốt.
Cố Bình An ngửa đầu u buồn nhìn ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời, có lẽ là sương trong nước quá dày, nên mới không rõ bộ mặt thật sự của một người, đến đảo Tử Vong bầu trời trong trẻo, đột nhiên cảm thấy cái người lúc trước nhìn thế nào cũng không giống người tốt, trong nháy mắt đã biến thành nam thần.
Rõ ràng người cô thích là Dương Sâm, dù sao cũng theo đuổi lâu như vậy, kết quả...... Giống như di tình biệt luyến, lại có hảo cảm với kẻ thù, chắc chắn là thần kinh cô có vấn đề rồi.
(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới (Thay người yêu như thay áo).
Nha, có khả năng là cô bị bệnh.
Quả nhiên, thuốc không thể dừng.