Khu chợ đêm bên cạnh bờ biển bày một loạt quán ăn khuya.
Các loại hải sản, thịt nướng không thiếu gì cả, mà trên cơ bản cũng chỉ có hai loại này, chợ đêm như sóng triều, nơi này lại chỉ cách sòng bạc có 2 km, có người đói bụng sẽ tới đây ăn một chút đồ khuya rồi quay lại tái chiến.
Mùi thơm nức mũi, nước miếng Cố Bình An cũng chảy ra hết rồi, nơi này người đến người đi, cũng không có cách nào ngồi xuống ăn cái gì, chỗ ngồi cơ bản đều đã kín, bạn có muốn đoạt cũng không đoạt được, mọi người đều cầm xiên nướng BBQ, hoặc là hải sản nướng đứng ở một bên ăn. Mục Lăng quả thực không thể nhịn nổi, hoàn cảnh ở chợ đêm rất kém, có khói, mùi lại nồng, trước giờ anh chưa từng đến chợ đêm trên đảo nhỏ qua, khách sạn cũng có thức ăn, nhưng Cố Bình An lại không đồng ý ăn ở khách sạn cùng với anh. Bên cạnh có hai cô gái phương Tây thảo luận bữa ăn khuya, sau đó nói chợ đêm rất náo nhiệt, đồ ăn cũng rất ngon, cho nên nha đầu này liền ồn ào muốn tới đây. Bây giờ Mục Lăng đối cô hữu cầu tất ứng, ai biết vừa đến đã thấy hối hận không thôi, giờ đứng ở đây cầm que nướng ăn, này giống bọn họ nói sao?
Một chút cũng không giống.
Cố Bình An thì cảm thấy không sao cả, cô chỉ cần biết đồ ăn ở đây ngon là được, cô lôi kéo Mục Lăng mặt đang biến sắc chạy đến trước một quầy hàng, nhanh nhẹn mà chọn hai xiên thịt nướng, hai con nhím biển, hai con sò biển, hai con hàu. Cố Bình An muốn vị phô mai, hỏi Mục Lăng muốn cái gì? Mục Lăng xụ mặt không nói lời nào, Cố Bình An mặc kệ anh, tính tình đại thiếu gia, vốn luôn cổ quái, vậy nên cô chọn hết vị phô mai. Cách ăn trong và ngoài nước luôn có chút khác nhau, sò biển thế nhưng lại không có tỏi nhuyễn, có lẽ là do khẩu vị của nơi này, Cố Bình An lại chạy tới một quầy hàng khác, mua hai ly trà sữa thật lớn, một ly đưa cho Mục Lăng.
Mục Lăng, "......"
Loại đồ uống của đàn bà này, anh không uống.
"Anh sao vậy? Nơi này rất tốt, rất náo nhiệt a, còn có rất nhiều món ăn ngon, bữa ăn khuya phải ăn ở một nơi náo nhiệt như vậy mới là ăn khuya chứ, khách sạn vắng ngắt, không
vui chút nào." Cô thích nhất là cùng Lý Hoan Tình đi chợ đêm ăn khuya, ỷ vào thể chất ăn không mập, các cô chính là cao nhân khu chợ đêm, tuy rằng Lâm Tú Lan năm lần bảy lượt cấm cô không được ăn quán ăn ven đường, Cố Bình An cũng chỉ là đáp cho có lệ, cô đây chính là bằng mặt không bằng lòng.
Mục Lăng xụ mặt, một bộ dáng rất không vui vẻ.
Cố Bình An giận, đại thiếu gia, thật sợ anh rồi, hai người đi ra ngoài du lịch, dĩ nhiên cô hy vọng vui vẻ, Cố Bình An nịnh nọt cười, chỉ thiếu không mọc ra cái đuôi để mà phe phẩy lấy lòng, "Uống một ngụm, một ngụm thôi."
Mục Lăng đành cố mà uống một ngụm, trà sữa một chút cũng không ngọt, khả năng là bởi vì thịt nướng quá nhiều, hải sản cũng nhiều, vốn dĩ mùi rất ngấy, bên cạnh lại là tiệm trà sữa, đều không bỏ thêm đường, hương vị rất nguyên thủy, bất ngờ cũng không tệ lắm.
"Chỉ một lần này."
"Nhất định nhất định." Cố Bình An bày ra vẻ mặt lấy lòng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, "mặc kệ anh nói cái gì, chuyện này sau này hãy nói", cuối cùng sắc mặt Mục Lăng cũng tốt hơn một chút, sò biển và nhím biển của bọn họ cuối cùng cũng chín.
Có một cái mâm nhỏ, Cố Bình An một tay cầm trà sữa, không tiện để ăn, đơn giản là đem trà sữa đưa cho Mục Lăng cầm, cô đi lấy mâm đồ ăn lại đây, Mục Lăng giận, lão tử cũng đói bụng, dựa vào cái gì hai tay anh cầm trà sữa, còn cô ở bên kia ăn không kiêng nể gì?
......
Chờ Cố Bình An ăn xong một phần của mình, ánh mắt Mục Lăng sáng lên, cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ tốt rồi.
Vì thế, ánh mắt nhìn Cố Bình An cũng loé ra ánh sáng xanh lục.
Cố Bình An cũng nhận thấy được ánh mắt của anh đang nhìn mình, này thật không khác gì sói đói nhìn thấy con mồi, cô đem mâm đưa cho anh, muốn lấy lại trà sữa, tay Mục Lăng co rụt lại, cười cười, "Bà xã, đút anh."