“Bà xã, em sợ?” Mục đại nghiêm túc nhìn cô, giống như là vô tình mở một chuyện cười, hù dọa Cố Bình An, sau đó nghiêm túc đến xin lỗi, trong lòng Cố Bình An loạn lung tung tùng phèo, trong lòng rất rõ ràng, Mục đại không hề có chút ý tứ đùa giỡn nào, hắn nói rất là đúng sự thật.
Người đàn ông này, tay nhuộm máu tươi.
Nếu là buổi tối ngày hôm ấy, cô không nghe lời, có thể, hắn thật sự sẽ một súng giải quyết Dương Sâm.
Nghĩ đến đây, sống lưng Cố Bình An một trận phát lạnh.
“Anh đã từng giết người?”
“Đùa thôi, em xem anh là người tội ác tày trời như vậy sao?” Mục đại hỏi, vô cùng chính nhân quân tử.
Cố Bình An muốn nói, rất giống!
Nhưng mà, cô nhịn được, không cần thiết vì chuyện này, làm cho lòng cô không thoải mái, Mục Lăng từng giết người thì thế nào, thực sự là tội ác tày trời thì thế nào, cô cùng lắm là bị lợi dụng, lợi dụng xong, thì kết thúc, giữa bọn họ cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì, Mục Lăng là hạng người gì, cũng không liên quan đến cô.
Bắt đầu ăn cơm, Cố Bình An im lặng.
Mục Lăng buông dao nĩa xuống, ưu nhã uống rượu vang đỏ, ánh mắt rơi vào trên người Cố Bình An, vào lúc cô bé này an tĩnh, đặc biệt có một chút phong tình, như một đóa bách hợp tao nhã, ngây thơ hồn nhiên.
Nhất cử nhất động, khí chất cao quý.
Người đẹp như vậy, nhưng lại là kế hoạch của hắn, thực sự là đáng tiếc, hắn bắt đầu có chút không nỡ, bóp nát bình hoa xinh đẹp như vậy.
“Thời hạn hôn nhân là bao lâu?” Cố Bình An hỏi: “Tôi không tính là bị anh xử tử hình, cho dù xử hình, cũng có một kỳ hạn, có thể nói cho tôi biết hay không, chờ ba tôi bị cách chức?”
Nếu ba không phải là thị trưởng, có lẽ, cô đối với Mục Lăng mà nói ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Nhưng mà cũng bởi vì ba cô là thị trưởng, cho nên cô phải chịu đựng bị Mục Lăng lợi dụng và hủy hoại, thực sự là quá không công bằng.
“Cố Bình An, em thật là đơn thuần.” Mục Lăng nhíu mày, mỉa mai nói: “Con gái Cố Vân lại
đơn thuần như vậy, anh thật sự không ngờ tới, dù ba em không phải là thị trưởng, chính tích tốt như vậy, một đường lên chức không thành vấn đề, ngày nào đó sẽ tiến vào trung ương, em thấy anh khờ sao? Tự nhiên bỏ một quân cờ tốt như vậy?”
Cố Bình An kinh ngạc nhìn hắn: “Ý anh là, cả đời tôi phải làm vợ của anh?”
“Cả đời em phải làm quân cờ của anh.”
Quân cờ và vợ, cùng âm nhưng không cùng nghĩa.
Mục Lăng nhấn mạnh rõ hai chữ quân cờ, Cố Bình An, cô còn vọng tưởng xứng làm vợ của tôi, thực sự quá ngây thơ rồi, vợ của Mục Lăng tôi, sao có thể là cô người của Cố gia, từ đầu đến cuối, cô cùng lắm là kế hoạch của tôi mà thôi.
“Này không công bằng.” Cố Bình An sốt ruột, cả đời của cô cứ bị hủy như vậy hay sao? “Anh chắc chắn sẽ gặp phải người phụ nữ mà mình thích, chẳng lẽ anh không muốn kết hôn sao?”
“Cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài tung bay, là giấc mơ của bao nhiêu đàn ông, anh muốn phụ nữ, còn không đơn giản, còn như em, bày ở trong nhà làm một bình hoa thật đẹp, mang đi ra ngoài có mặt mũi là đủ rồi, em có tư cách quản anh bao nuôi bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài hay sao?” Mục Lăng cà lơ phất phơ nói, thái độ vô cùng ngông cuồng, “Em không có tư cách.”
“Tên cặn bã!” Cố Bình An tức giận đến ngay cả cơm cũng không ăn, đứng dậy xoay người đi xuống lầu, mất hết khẩu vị.
Cô vốn tưởng rằng, đây là một cuộc hôn nhân không có ý nghĩa, Mục Lăng chỉ muốn lợi dụng cô, lợi dụng xong, sẽ thả tự do cho cô, không ngờ tới, hắn từ đầu đến cuối, cũng không tính buông tha cô.
Vừa nghĩ tới Mục Lăng kết hôn xong sẽ ở bên ngoài lăng nhăng, sẽ mang đến cho cô bao nhiêu khó xử, nghĩ đến cuộc hôn nhân này sẽ mang đến nhục nhã và lời đồn đãi gì đó, Cố Bình An thật sự muốn đập đầu chết.