Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Ông xã, anh là một tên cặn bã (2)


trước sau

Chẳng lẽ cả đời cô cũng không có cách nào rời khỏi Mục Lăng hay sao?

Đi trên đường phố, cũng không biết đi đâu, trong lòng Cố Bình An không phục, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mục Lăng, Mục Lăng cầm ly rượu, làm một động tác kính rượu, tao nhã uống rượu vang đỏ, Cố Bình An hơi cắn răng, hướng hắn dơ ngón giữa ra.

Tên cặn bã, tạm biệt!

Cố Bình An quay đầu bước đi, không bao giờ muốn gặp lại tên khốn Mục Lăng này, lại không phát hiện Mục Lăng bị rượu vang làm cho sặc, suýt chút nữa đánh mất hình tượng, hắn căn bản không nghĩ tới Cố Bình An là một cô gái có giáo dưỡng như thế mà lại làm ra động tác thô lỗ như vậy, quả nhiên tuổi trẻ, tính khí nóng nảy, vậy mà giơ ngón giữa lên, làm đẹp đến như vậy, trong cuộc đời đây là lần đâu tiên bị người khác giơ ngón giữa lên nhục nhã, trải nghiệm này cũng khá đặc biệt.

Anh đào như mưa rơi, thân ảnh cô gái càng ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, ánh mắt của Mục Lăng cũng trở nên đặc biệt thâm trầm.

Có một chút phải thừa nhận rằng.

Cố Bình An rất đẹp, Cố Bình An rất thú vị, Cố Bình An rất có cá tính.

Chỉ tiếc, Cố Bình An không phải là dạng người mà hắn thích, nếu là vợ, hắn chỉ thích người phụ nữ ôn nhu ngoan ngoãn lại nghe lời, không phải dạng người tính khí nóng nảy như Cố Bình An này, thông minh lanh lợi lại là người phụ nữ có chủ kiến.

Chuông điện thoại reo lên, Tiểu Ngô gọi điện thoại tới, "Đại thiếu gia, có cần theo dõi thiếu phu nhân hay không?"

Mục Lăng hơi suy nghĩ một chút, "Không cần, cô ta không dám chạy đâu."

Cô ta cũng chạy không thoát.

"Vâng, đã biết."

Tiểu Ngô cúp điện thoại, Mục Lăng cũng không cho người theo dõi Cố Bình An nữa, ngay từ lúc mới bắt đầu điều tra Cố Bình An, hắn đã biết sau khi tin tức đính hôn truyền ra, Cố Bình An chắc chắn sẽ chạy trốn, những không ngờ lại chạy nhanh như vậy, may mà hắn cho người theo dõi.

Nếu không cho cho người theo dõi, hắn vẫn đúng là sợ Cố Bình An sẽ chạy khỏi thành phố S như vậy, hắn sẽ mất hết thể diện.

Vừa mới để điện thoại
xuống, chuông điện thoại lại vang lên.

Mục Lăng liếc mắt nhìn màn hình hiện lên, khóe môi xẹt qua một chút ý cười, giọng nói cũng ôn nhu hơn bình thường rất nhiều, "Chơi có vui không?"

…………..

"Chơi vui là được rồi, chơi vài ngày rồi hẵng trở về."

………….

"Việc đính hôn để sau."

................

"Anh sẽ không cưới Cố Bình An, em yên tâm, cô bé nhỏ này, em lo lắng cái gì chứ?"

...............

"Em không cần phải lo lắng Cố Bình An, chờ đến khi cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa, anh sẽ một cước đá văng cô ta, vợ của anh vĩnh viễn là em." Ánh mắt Mục Lăng đầy ý cười, "Ở bên ngoài chơi vui vẻ, không cần nghĩ đến những chuyện lung tung này."

...............

Mục Lăng cúp điện thoại, ngón tay gõ gõ lên bàn, lông mày hơi nhíu lại.

Tất cả mọi việc, từng bước từng từng tiến hành theo kế hoạch, vô cùng hoàn mỹ, Cố Bình An trốn không thoát khỏi lòng bàn tay, Cố Vân... Mục Lăng cười lạnh, sắp đến lúc ông phải trả giá thật lớn rồi, chờ lâu như vậy, hắn không sốt ruột một chút nào, hắn phải từ từ hưởng thụ, quá trình hành hạ.

Cố Bình An đi dạo trên đường không có mục đích, điện thoại hết pin, cô vốn nên bắt xe về nhà, nhưng mà, vừa nghĩ đến người nhà bán đứng cô, cô lập tức không muốn trở về nhà chút nào, một chút ý trở về cũng không có.

Trong lòng càng nghĩ càng buồn, đi dạo một hồi đã đến tối.

Cả thành phố được thắp sáng rực rỡ, ai ai cũng có một mái nhà ấm áp, dường như chỉ có một mình cô, cô đơn lang thang ở bên ngoài, không có ai nói chuyện, không có ai để dựa vào.

Cố Bình An, sao cuộc sống của mày lại đến mức thê thảm như vậy rồi.

Rõ ràng là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng, nhưng lại thê thảm đến như vậy, thật sự là tạo hóa trêu người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện