“Ba nghe nói Mục Phàm đến bệnh viện.” Cố Vân nói, “Những việc này con đừng quan tâm, để Mục Lăng đi xử lý đi, Bình An, ba đặt vé máy bay giúp con, đưa con qua Mỹ, nếu con không muốn gả cho Mục Lăng, vậy thì không cần nữa.”
Cố Bình An mở to hai mắt, Lâm Tú Lan đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, “Lão Cố, ông nói cái gì? Tôi không đồng ý.”
“Không cần bà đồng ý, chỉ cần Bình An muốn đi, tôi sẽ cho con bé đi, tôi không quan tâm đến cái chức thị trưởng này nữa, tôi không thể huỷ hoại cả đời Bình An được.” Cả đêm Cố Vân không ngủ, ông suy nghĩ rất nhiều, ông ở quan trường chìm nổi cả đời, cuối cùng lại để bị mất hạnh phúc cả đời của con gái bảo bối, cái này làm cho ông không đành lòng, không bằng ông nên sớm rời cái nơi quan trường thị phi này.
“Bình An đi rồi, anh của tôi phải làm sao bây giờ? Ba của tôi phải làm sao bây giờ? Gia nghiệp Lâm gia phải làm sao bây giờ?” Lâm Tú Lan phẫn nộ nói, “Thủ đoạn của Mục Lăng, ông không phải không biết, ba tôi đã lớn tuổi, ông ấy không chịu nổi đâu, ông muốn ông ấy phải chết sao hả?”
“Con gái Lâm gia họ Lâm, không phải họ Cố, bà muốn bảo toàn gia nghiệp Lâm gia, bà bảo con gái Lâm gia đi gả, đừng tới tìm con gái tôi.” Cố Vân tức giận nói, ánh mắt hung ác nhìn Lâm Tú Lan, “Đừng tưởng rằng tôi không biết bà suy nghĩ cái gì.”
“Ông cho rằng tôi muốn bán con cầu vinh sao? Tôi còn không phải là vì sản nghiệp của Lâm gia sao, muốn ba tôi không có nỗi lo nào sau này sao, Viện Viện là con một, nó chạy trốn không thấy bóng dáng thì tôi còn biện pháp gì đây, tôi lại không tìm được người.”
Cố Doanh Doanh nói, “Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, gần đây trong nhà toàn là chuyện xấu, thật là khó chịu muốn chết.”
Cố Bình An lau chùi nước mắt, “Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, con không đi, con sẽ gả cho Mục Lăng.”
“Bây giờ mày muốn gả cho hắn, hắn chưa chắc đã muốn mày.” Lâm Tú Lan giận dữ quát Cố Bình An, “Nhìn xem bộ dáng của mày giống cái gì? Uống say, cùng người khác qua đêm, bây giờ cả
thành phố S ai ai cũng đều biết mày là tàn hoa bại liễu, một con giày rách, thanh danh thối nát thành cái dạng này, ai còn muốn mày? Nếu cuối cùng mày còn liên lụy đến Doanh Doanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
Cố Vân tức giận giáng một cái tát xuống mặt Lâm Tú Lan khiến mọi người trong nhà kinh hoàng.
Tính tình xưa này của ông luôn ôn hòa, Cố Bình An từ nhỏ đến lớn, trước nay chưa từng thấy Cố Vân đánh Lâm Tú Lan, hai người vẫn tính là vợ chồng ân ái, Cố Vân thân là thị trưởng cũng không có phụ nữ hay tin tức xấu bên ngoài, khi không có việc xã giao quan trọng đều ở nhà, tuy rằng Lâm Tú Lan hơi đanh đá, tương đối thiên vị Cố Doanh Doanh, nhưng đối với cái nhà này cũng là toàn tâm toàn ý.
Nước mắt Lâm Tú Lan trong nháy mắt rơi xuống, Cố Vân nói, “Có người mẹ nào nói con gái mình như vậy sao? Bà thấy bộ dáng bây giờ của bà giống cái gì hả?”
“Con gái sao? Nó không phải là con gái của tôi.”
Lâm Tú Lan hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bình An một cái, xoay người chạy lên lầu, Cố Doanh Doanh cuống quít chạy theo an ủi, “Mẹ…ba, ba làm gì vậy a.”
Trong lòng Cố Bình An ủy khuất, cũng rất khiếp sợ, Lâm Tú Lan nói thật sự quá khó nghe, cô là con gái của bà, vì sao bà có thể nói như vậy với cô?
Ánh mắt bà nhìn cô cũng giống như kẻ thù vậy.
Cố Vân nói, “Bình An, ở trong lòng mẹ con, Lâm gia quan trọng hơn tất cả, so với ba, so với con còn quan trọng hơn, cho nên bà ấy sẽ nghĩ mọi cách cứu Lâm gia, con cũng đừng để ý những lời khi nóng giận của bà ấy.”
Cố Bình An biết tính cách của mẹ, một khi nổi nóng sẽ nói một cách không suy nghĩ, cô khổ sở thì khổ sở, nhưng sẽ không để trong lòng.
“Ba, ba yên tâm đi, con biết.” Cố Bình An hạ quyết tâm, “Ba đi xin lỗi mẹ đi, đừng vì chuyện của con mà hai người cãi nhau, gả cho Mục Lăng là lựa chọn của con, ba cũng không cần cảm thấy có gánh nặng.”